Chân trời phía xa ló rạng, ánh sáng của một ngày mới bừng lên, mang theo hơi ấm rải xuống nhân gian, in lên khung cửa sổ, đánh thức cô gái đang say giấc nồng trên chiếc giường rộng, êm ái và sạch sẽ.
Lam Nghi cựa người trên lớp ga giường mềm mại, mỗi cử động của cô, dù là nhỏ nhất cũng làm bung toả một mùi thơm thư thái dễ chịu của hương Cam đỏ nồng cháy.
Mái tóc xoăn gợi cảm rơi trên bờ vai trắng mịn màng, Lam Nghi mờ mịt ngồi dậy, gương mặt vẫn còn mệt mỏi vì cơn ngái ngủ. Đôi mắt gợi cảm khẽ nheo nheo lại, đôi hàng mi run lên như cánh bướm đậu trên đoá hoa, Lam Nghi vỗ vỗ vào làn da trắng mịn màng như muốn làm cho mình thêm tỉnh táo, điệu bộ giống hệt một đứa trẻ.
Bỗng nhiên một mùi hương thơm ngon từ đâu bay tới chỗ cô, khiến cho Lam Nghi lập tức tỉnh táo.
Đôi chân trần của cô lập tức đặt ngay xuống sàn gỗ. Lam Nghi không hề nhận ra trên người cô chỉ đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi đen – Áo của Nhiếp Phong.
Bàn tay chạm vào tay vịn cầu thang, Lam Nghi men theo mùi hương thức ăn thơm tho, từ từ bước xuống tầng trệt.
Phòng bếp rộng lớn và hiện đại với những trang nội thất hoàn hảo tới từng chi tiết. Đá hoa cương, thép không gỉ với màu đen chủ đạo càng tôn lên sự sang trọng của căn bếp tưởng như chỉ có thể thấy được trong những bộ phim Hollywood.
Nhưng tất cả những điều tưởng chừng như đã rất hoàn hảo đó lại hoàn toàn bị lu mờ trước sự xuất hiện…của hắn.
Nhiếp Phong thuần thục đi lại trong phòng, đường hoàng, thành thục và hoản hảo như thể hắn thống trị nơi này. Chiếc áo sơ mi màu y hệt như trên người của Lam Nghi ôm lấy thân hình mảnh khảnh mà mạnh mẽ của hắn. Ống tay áo được hắn bẻ gập lên tận khuỷ, lộ ra cánh tay rắn chắc đẹp mắt.
Nồi nước sốt bò bằm ngon tới chảy nước miếng sôi lục bục trên bếp. Những sợi mỳ luộc chín tới ngâm trong chậu đá căng bóng lên. Nhiếp Phong đang gọt một trái Xoài đỏ, dáng vẻ điềm tĩnh nhẹ nhõm, không hề còn sót lại, dù chỉ là một chút dáng điệu mệt mỏi thất thần, say bí tỉ của hắn buổi tối hôm qua.
Nhiếp Phong mải chuẩn bị cho ly smoothy Xoàu đỏ ngon lành của mình nên không để ý tới “lãnh thổ” của mình đang bị Lam Nghi…xâm phạm.
Đến khi mùi hương Cam thảo nồng thơm của Lam Nghi tràn tới hắn, Nhiếp Phong mới giật mình ngẩng đầu lên.
Rơi vào trong lòng mắt hắn, là hình ảnh Lam Nghi xinh đẹp tới động lòng người, đôi chân trần thon dài lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật, gấu áo dài chỉ đủ che đi bờ mông căng mịn, lớp da non nớt lấp ló nửa kín nửa hở, cơ thể đẹp tới nghẹt thở của cô như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi rộng của hắn.
Mái tóc xoăn dài che đi gương mặt gợi cảm xinh đẹp, đôi mắt tuy rằng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng lửa cháy rực quyến rũ không thể bị che lấp. Đôi môi căng mọng khẽ hé mở mời gọi ngon lành…cô đẹp tới mức khiến hắn sửng sốt.
Nhiếp Phong vội vã cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nồi sốt mì đang sôi sục để kiềm chế bản thân…Lời bác sĩ như văng vẳng bên tai hắn.
“Nhiếp tiên sinh! Cô Lam bây giờ tuy khoẻ mạnh bình thường, thể chất hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nhưng trí óc thì như đứa trẻ lên 5. Cô ấy hoàn toàn không thể nhớ, hay tự mình làm bất kì điều gì! Nói cách khác, cô ấy giống như một đứa trẻ kẹt trong thân xác người lớn. Ngài khi đối xử với cô ấy phải hết sức nhẹ nhàng, không được làm cô ấy sợ hãi! Nếu không cô ấy sẽ sinh ra tư tưởng chống đối, bài xích ngài để bảo vệ chính mình.”
_ Không được động vào cô ấy! Không được động vào cô ấy! Không được động vào cô ấy’
Nhiếp Phong liên tục lẩm nhẩm trong đầu như để trấn an mình. Đối với Lam Nghi, lúc nào cô cũng dễ dàng khiêu khích lên ham muốn cùng quẫy trong hắn. Giờ đây cô xuất hiện trước mặt hắn, xinh đẹp, ngây thơ, và không một chút phòng bị…Vậy mà hắn không thể chạm vào cô, dù chỉ là một cái hôn!
Đối với hắn chẳng khác gì một án tù cả!
Liệu hắn sẽ chịu đựng được đến bao giờ?
_ Em dậy rồi à? Bữa sáng sắp xong rồi! Em ngồi xuống đi!
_ Hàm ca đâu?
Lam Nghi run giọng hỏi Nhiếp Phong, ánh nhìn của cô sợ sệt như thể nhìn thấy thú dữ…
_ Kính Hàm không ở đây! Giờ nơi này chỉ có tôi và em!
_ Không!
Mặc kệ cử chỉ xoa dịu nhẹ như gió của Nhiếp Phong, Lam Nghi liều mạng lắc đầu, dáng vẻ như thể muốn co giò bỏ chạy.
_ Nào…Lam nhi!
Nhiếp Phong dịu dàng gọi, từ từ tiến đến, nhẫn lại dừng lại khi Lam Nghi sợ hãi lùi về sau.
_ Em đừng sợ anh! Anh ở đây là để bảo vệ em! Anh không bao giờ làm hại em! Em là vợ sắp cưới của anh!
_ Vợ sắp cưới?
Lam Nghi ngơ ngẩn lập lại lời Nhiếp Phong nói. Cô nghi hoặc nhìn người đàn ông lịch lãm đẹp đẽ trước mặt, hầu như không có ý niệm gì về điều anh nói.
_ Phải! Em là vợ sắp cưới của anh. Là người anh yêu thương nhất và có trách nhiệm bao bọc nhất! Anh là người gần gũi với em nhất, là người em tin tưởng nhất! Em bị tai nạn, phần đầu của em bị ảnh hưởng do chấn động nên nhất thời em chưa thể nhớ ra anh…Nhưng chúng ta sẽ từ từ giúp em nhớ lại! Nhé?
Nhiếp Phong cố gắng giải thích cho Lam Nghi hiểu một cách đơn giản nhất. Vừa nói, anh vừa từng bước bước lại phía cô, chân thành, dịu dàng biết bao…
Và anh hạnh phúc biết nhường nào, khi thấy Lam Nghi không còn lùi xa khỏi anh nữa.
Bàn tay đẹp đẽ của anh vươn tới, nhưng chưa kịp chạm vào tay Lam Nghi cô đã run run rụt lại…
Nhiếp Phong không hề nóng vội, ngược lại, hắn rất từ tốn, ẩn nhẫn, dáng điệu như thể hắn đang từ từ tìm hiểu một quyển sách quý.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, dáng điệu như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ cứng đầu.
_ Đưa tay em cho anh nào!
Ánh mắt thông tuệ đầy dịu dàng, nụ cười ngọt ngào sáng bừng gương mặt anh tuấn. Lam Nghi nhìn vào người đàn ông mà đối với cô, là xa lạ trước mặt, chần chừ một lúc cũng đưa tay cho hắn.
Nhiếp Phong rất vội vã, nhưng cũng rất sợ khiến cô giật mình, từ từ nắm lấy tay Lam Nghi.
_ Em thấy không? Anh sẽ không làm đau em!
Lòng bàn tay của Nhiếp Phong nắm lấy tay cô, dịu dàng như giữ tay một đứa trẻ.
Khoảng khắc tay cô chạm vào tay hắn, trái tim hắn run lên một nhịp.
Khiến cho giọng nói của hắn cũng run lên theo.
_ Em đừng đẩy anh ra! Đừng xa lánh! Đừng sợ hãi anh…Nhé?
Lam Nghi mím chặt môi nhìn Nhiếp Phong, đôi mắt tròn to ngơ ngác như một con nai nhỏ…
Nhiếp Phong xoa mu bàn tay cô bằng ngón cái của mình, dịu giọng an ủi…
_ Hãy luôn ở bên anh, để anh được chăm sóc em cả đời! Vợ sắp cưới của anh!