Giang Tuyết Phi chưa bao giờ là người đứng đắn, nhưng cũng không phải hạng vô công rỗi nghề.
Phàm là làm ăn buôn bán, chị ta chưa từng để bản thân bị thua thiệt.
Chị đã chịu bỏ thời gian và tiền tài đầu tư cho ai, thì người đó chắc chắn có tiềm năng khủng.
Cho nên, Giang Ngôn Trạm ngoài mặt không để tâm, nhưng anh biết rõ chuyện chị nói là thật.
Video mới nào của Nguyễn Nhuyễn Giang Ngôn Trạm cũng xem, thậm chí còn cày view cho cô lúc rảnh nữa cơ —— Nhưng trước giờ anh đều xem với tâm thế vì đó là bạn gái anh, chứ chưa từng nghĩ đến cô sẽ nổi tiếng, sẽ gây được sự nghiệp.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy, có khi chính Nguyễn Nhuyễn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Cô rõ ràng làm vì đam mê hơn vì tiền bạc.
Anh nhìn Giang Tuyết Phi, định từ chối nhưng lại thấy chị ta nở nụ cười ngây thơ vô số tội: “Nếu em không chịu, thì chị sẽ gọi em là cục cưng trước mặt bàn dân thiên hạ.”
Giang Ngôn Trạm: “……………………”
“Dụ cả cha mẹ, cả Đoạn Tư hùa theo nữa.” Giang Tuyết Phi cười toe toét, “Rồi mọi người đều sẽ gọi em là cục cưng.”
Giang Ngôn Trạm mặt lạnh tanh: “Giang Tuyết Phi.”
Bị gọi hẳn tên cúng cơm làm Giang Tuyết Phi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản như không.
Hứ, làm mặt lạnh thôi mà, tưởng chị đây sợ chắc?
“Biết zồi biết zồi, chỉ có bạn gái của em mới được gọi thôi.” Giang Tuyết Phi cười nói, “Giang tổng cưng người ta ghê nha.”
Cho dù có cà lơ phất phơ thật thì Giang Tuyết Phi vẫn biết chừng mực.
Giang Ngôn Trạm: “Chỉ một lần này thôi đó.”
Thấy anh đồng ý, Giang Tuyết Phi vui vẻ: “Ok luôn. Vậy để chị về chuẩn bị, ẻm thích ăn gì?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Chị rảnh quá nhỉ?” Còn muốn mời người ta đi ăn nữa à?
“Hê hê, nào dám.” Giang Tuyết Phi cười nói, “Có cần chuẩn bị thêm phòng không? Hay là hai đứa ngủ chung?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Trước khi anh kịp bùng nổ thì chị ta đã chuồn mất dạng, “Oke vậy là một phòng đúng không, chúc hai đứa ngủ ngon nhó.”
Giang Ngôn Trạm nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý của chị, hối hận trào dâng.
Trông Giang Tuyết Phi có khác gì mấy bà mẹ sốt ruột muốn ôm cháu không cơ chứ.
Cha mẹ của hai người rất yêu thương nhau, nhiều đến mức chẳng buồn quản hai chị em anh, tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho Giang Tuyết Phi lộng hành.
Anh cũng biết, Giang Tuyết Phi đã mất hết niềm tin vào tình yêu, cũng không còn nhu cầu yên bề gia thất, nên lập tức đặt kỳ vọng vào anh.
Trước thì còn có thể “Không sao, chưa gặp được người phù hợp, không vội.”, nhưng giờ đối tượng đã có, chị ta có thể không sốt ruột sao?
……
Giang Ngôn Trạm không muốn áp lực Nguyễn Nhuyễn, nên không để cô gặp Giang Tuyết Phi.
Nhưng thực ra cô chẳng cảm thấy áp lực gì cả.
Lúc nghiên cứu cuộc sống của con người, Nguyễn Nhuyễn nhận ra khoảng thời gian từ yêu đương đến kết hôn của mỗi người là khác nhau.
Có người yêu lằm yêu lốn, gần cả chục năm vẫn chưa cưới, cũng có người mới quen một tháng đã lên xe bông, thậm chí còn có người cưới trước yêu sau—— Tuy trường hợp cuối thường chỉ xuất hiện trên phim truyện thôi nhưng vẫn có giá trị tham khảo.
Tóm lại, cô quen Giang Ngôn Trạm cũng được một thời gian, tình cảm của cả hai cũng ngày càng sâu đậm, “kẹo cứng” cũng ngày càng thích người ta, giờ ra mắt gia đình nhà vợ là hợp lý gòi.
Giang Ngôn Trạm nói cha mẹ anh thường không ở nhà, nhà chỉ có một chị gái.
Nguyễn Nhuyễn cũng có ấn tượng với người chị này, là một nữ Alpha cực kì đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy minh tinh mà cô gặp ở chỗ Giang Ngôn Trạm.
Có ấn tượng đầu tốt như vậy, Nguyễn Nhuyễn nghiễm nhiên chờ mong, lúc Giang Ngôn Trạm đến đón, cô không hề che dấu sự hưng phấn:
“Tôi định đi mua ít quà tặng chị.” Cô nhìn Giang Ngôn Trạm, ngại ngùng nói, “Đột xuất quá nên tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả…… Không biết chị thích gì?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Bây giờ anh ăn giấm còn kịp không?
Gọi “chị” ngọt xớt thế?
Giang Ngôn Trạm mặt lạnh tanh: “Chị ta không thích gì hết.”
Nếu không muốn nói là chỉ thích tiền.
Công ty càng phát triển lớn mạnh thì tiền phải chi ra cũng càng nhiều, bao nhiêu cũng không đủ.
“Ừm ừm.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Vậy anh chờ tôi xíu được không? Tôi đi chuẩn bị…… Đúng rồi, chị ăn bánh kem được không?”
“Được.” Giang Ngôn Trạm suy nghĩ hai giây, “Gì cũng thồn được.”
Mặc dù bình thường thì sẽ không ăn, mồm lúc nào cũng bảo giảm cân kiêng đồ ngọt, nhưng giỏi lắm là được ba ngày rưỡi.
Anh cũng đoán được Nguyễn Nhuyễn sẽ mua cho Giang Tuyết Phi bánh kem, dù sao cô cũng hay mua cho anh mà.
Tiêu chuẩn đồ ngọt của cô rất cao, luôn tìm được những món ngon xuất sắc. Giang Tuyết Phi mà không thích thì anh đi đầu vào đất.
Nguyễn Nhuyễn ngồi cạnh anh, mở điện thoại rep vài tin nhắn, nói với anh: “Cục cưng, ngày mai tôi qua nhà anh được không? Qua tặng quà cho chị, chắc là hôm nay mua không kịp rồi.”
Giang Ngôn Trạm gật đầu: “Được.”
Muốn gì cũng cho.
Anh dẫn Nguyễn Nhuyễn đi ăn tối, rồi tiện đường qua nhà cô, xem phim cùng nhau.
Lần này là một bộ khoa học viễn tưởng, Nguyễn Nhuyễn xem vô cùng chăm chú, những lúc đến cao trào đều nắm chặt tay anh.
Giang Ngôn Trạm có chút không tập trung, thần trí của anh lúc thì dùng ở chỗ hai tay đan nhau, lúc thì ở chân Nguyễn Nhuyễn, đôi chân trắng nõn đang dựa vào chân anh.
Nhưng anh không có nhìn lâu đâu.
Phim hết, khi Nguyễn Nhuyễn còn đang đắm chìm trong dư vị thì Giang Ngôn Trạm đã phát hiện ra điểm khác thường.
“Hình như thiếu gì đó?” Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Tách trà mọi khi ở đây đâu rồi?”
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
Cô rất thích ăn bánh kem, mà đã có bánh thì phải có trà mới gọi là tiệc trà chiều được, nên hay uống cùng hồng trà gì đó.
Nguyễn Nhuyễn có hẳn một bộ ấm trà, bình thường đều đặt ở đây.
“Lỡ, lỡ tay làm vỡ mất rồi.” Nguyễn Nhuyễn ấp úng nói, “Bộ mới thì chưa giao tới.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn nói dối dở ẹc, nhìn phát biết ngay.
Giang Ngôn Trạm phải kìm nén lắm mới không cười thành tiếng, chỉ “Ừ” đáp lại.
Cái này chắc chắn có liên quan đến “bất ngờ” mà cô đã nói trước đó.
Kết hợp với việc một ít đồ dùng biến mất, Giang Ngôn Trạm thậm chí còn không cần phải đoán, chắc chắn là cô đang chuyển nhà.
Người yêu ngốc thế này, sợ bị người ta bắt nạt quá đi.
Giang Ngôn Trạm nắm tay Nguyễn Nhuyễn, một chút cũng không muốn dẫn cô về nhà mình.
Nguyễn Nhuyễn sẽ bị Giang Tuyết Phi sói đội lốt cừu lừa mất.
……
Trưa hôm sau, khi Nguyễn Nhuyễn gặp Giang Ngôn Trạm, trong tay đã cầm sẵn một hộp bánh kem.
Giang Ngôn Trạm ngạc nhiên vì không ngờ mình lại có thể hiểu cô nhanh đến thế.
Bọn họ ở bên nhau cũng chưa lâu, nhưng lại như vợ chồng già vậy.
Giang Ngôn Trạm nở nụ cười dịu dàng, chở Nguyễn Nhuyễn về nhà mình.
Mọi ngày Giang Tuyết Phi là con người của trì hoãn, cái gì cũng luôn cố chây lười hết mức có thể. Nhưng hôm qua nghe Nguyễn Nhuyễn không tới, chị ta lập tức đi tăng ca thâu đêm, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành hết mọi công việc tồn đọng.
Chỉ để hôm nay chị ta có thể thỏa thích ăn chơi nhảy múa.
Chị đã tính hết rồi, sau lần gặp này sẽ sắp xếp cho hai người một chuyến tuần trăng mật sớm, rồi dụ cả hai đi.
Du lịch dài ngày là cách hâm nóng tình cảm nhanh nhất và hữu hiệu nhất.
Huống hồ hai người có độ phù hợp cao sẵn, đi chơi chung đụng nhiều, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau đó…..
Chị sẽ có một cháu gái đáng yêuuuuu!!!! Cháu trai cũng được.
Có là được.
Giang Tuyết Phi ôm một bụng tính toán chờ thỏ vào miệng cọp.
Ồ quao, Alpha gì mà đáng yêu quá mức cho phép thế. Thậm chí còn đáng yêu gấp 5 vạn lần mấy Omega mà chị đã từng yêu đương.
—— Không những đáng yêu, mà giống cũng rất tốt nha.
Đúng là đồng loại có khác, cho dù ngạc nhiên nhưng Giang Tuyết Phi cũng không cảm thấy việc cô là Alpha có gì sai trái cả.
Tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn rất có sức hút, khiến chị khó lòng rời mắt khỏi cô được.
Trước kia chị đã từng đọc qua nghiên cứu về hiện tượng này rồi.
Theo lịch sử phát triển và tiến hóa của ABO và những nghiên cứu hiện đại, đây là sự sùng bái hoặc sợ hãi của kẻ yếu với kẻ mạnh.
Cái gì có thể không biết nhưng biết điều là phải biết, càng là kẻ đứng trên cao, càng thấu hiểu nỗi sợ hãi khi bị áp bức kinh khủng thế nào.
Giang Tuyết Phi giật thót, mặt nóng ran, chị vừa áp mu bàn tay lên má để hạ nhiệt, vừa ngập ngừng nói: “Chào, chào em.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn chị, cũng rất hồi hộp: “Chào ngài ạ, em là Nguyễn Nhuyễn.”
Cô đưa tay về phía Giang Tuyết Phi.
Giang Tuyết Phi bắt tay cô, ngại ngùng: “ y dà, khách sáo quá, em cứ gọi tôi là chị như Ngôn Trạm là được rồi.”
Lời vừa dứt, chị lập tức quay đầu nhìn Giang Ngôn Trạm: “Được hong?”
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ gật đầu: “Được ạ.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hỏi làm gì nữa. Hôm qua cổ mở miệng là chị ngậm miệng cũng là chị, giờ xin phép có thừa thãi quá không, hứ.
“Em có quà cho chị nè.” Nguyễn Nhuyễn cười ngọt ngào, mang hộp bánh ra.
Giang Tuyết Phi vui vẻ cực kỳ: “Lại đây, lại đây, ngồi đi em.”
Cả chị lẫn Giang Ngôn Trạm đều không thích chung đụng với người ngoài nên nhà không có người giúp việc hay quản gia gì cả. Chỉ khi nào cả hai đều không ở nhà mới có người vào quét dọn thôi.
Vì vậy lần này Giang Tuyết Phi đã chuẩn bị tất cả. Mặc dù quá trình chuẩn bị cụ thể không phải chị làm.
Trà hay bánh trái đều có người mang qua bài trí sẵn, chị chỉ cần làm bộ làm tịch sao cho đừng giả trân quá thôi.
Nguyễn Nhuyễn cũng rất phối hợp, khen ngợi vô cùng thật trân: “Thơm quá, đây là trà gì vậy chị?”
“Là bạn chị cho, chị cũng không biết tên gì.” Giang Tuyết Phi nói, “Có nhiều lắm, em thích lát cầm về đi.”
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ: “Được ạ?”
Giang Tuyết Phi: “Muốn gì cũng cho hết.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hình như anh bị cho ra rìa rồi thì phải.
Anh ngồi cạnh Nguyễn Nhuyễn, tay vòng ra ôm cô từ sau lưng, ý tuyên bố chủ quyền rất rõ ràng, xụ mặt nhìn Giang Tuyết Phi.
Giang Tuyết Phi dĩ nhiên phát hiện ánh nhìn thiện lành của anh.
Và chị chọn giả mù đánh trống lảng: “Chị gọi em là Nguyễn Nhuyễn được hem?”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nói: “Được ạ.”
“Em mua bánh gì dợ.” chị hỏi, “Giờ mình ăn được chưa?”
Nguyễn Nhuyễn: “Dĩ nhiên là được ạ.”
Cô trịnh trọng mở hộp bánh ra, nói: “Bánh này em tự làm đó, bếp mượn của tiệm còn nguyên liệu là em mang đến, hàng tuyển không đó nha……”
Giang Tuyết Phi: “Em biết làm bánh luôn hả, đẹp quá!”
Giang Ngôn Trạm: “……………………”
Chotto matte. Tự. Làm?
Giang Ngôn Trạm sốc đến mức muốn ngã khỏi sofa, nhìn Nguyễn Nhuyễn với ánh mắt nồng cháy đong đầy kinh ngạc. Như thể cái bánh đó là đơn phá sản của công ty vậy.
À không, theo Giang Tuyết Phi thì cho dù công ty có phá sản thật thì đứa em trai quý hóa của chị cũng không sốc tới vậy.
Chị lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Vậy có nghĩa là, Nguyễn Nhuyễn trước giờ chưa từng làm bánh cho Giang Ngôn Trạm đó hả?
Nhưng hẳn là cô đã mua cho Giang Ngôn Trạm rất nhiều nên làm anh nghĩ lần này cũng vậy.
Không thể ngờ tới Nguyễn Nhuyễn lại tung ra một quả hố siêu to bự.
Anh cảm thấy mình bị phản bội, nhìn Nguyễn Nhuyễn trân trối.
Nguyễn Nhuyễn cũng đã nhận ra có gì đó sai sai, cô dừng động tác, nhìn Giang Tuyết Phi rồi lại nhìn Giang Ngôn Trạm, hoang mang hỏi: “…… Sao thế?”
Giang Ngôn Trạm câm nín nhìn cô.
Nguyễn Nhuyễn: “……?”
“Sao cô không nói tôi biết.” Giang Ngôn Trạm ngừng hai giây mới nói tiếp, “Là cô biết làm bánh?”
Nguyễn Nhuyễn ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí: “Thì, tại tôi không có ý định làm? Mà tại tôi làm không được tốt lắm…… mong là chị không để ý.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Cái bánh này nào có vẻ gì là không tốt, lừa con nít à?
“Cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn.” Giang Tuyết Phi cảm động nói, “Vậy chị không khách sáo nữaaaaa.”
Ồi ôi lần đầu chị được diện kiến dáng vẻ sốc tận óc của em trai chị đó nha, thú dị quá đi hoy.
Nguyễn Nhuyễn hảo hảo.
Giang Ngôn Trạm tuyệt đối không thể ngờ được, rằng Nguyễn Nhuyễn chỉ bằng một cái bánh nhỏ nhỏ xinh xinh đã thuần hóa thành công Giang Tuyết Phi.
Bánh cô tự làm. Giang Tuyết Phi ăn sạch, thiếu điều liếm đĩa, một mẩu vụn cũng không còn.
Còn oán niệm của Giang Ngôn Trạm cuối cùng cũng đã truyền đạt được đến người cần nhận.
Lúc Giang Tuyết Phi lên lầu lấy đồ, cô nắm tay Giang Ngôn Trạm, lí nhí bên tai: “Cục cưng, đừng giận tôi nữa mò, sau này chỉ làm cho mình anh ăn thôi, chịu hong?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh im lặng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đã làm cho ai nữa rồi?”
“Không còn ai hết nha.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Đây là lần đầu tôi làm đó, còn chưa ăn thử luôn đó……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Là “lần đầu tiên”.
Càng nghe càng tức á.
“Không biết hương vị ra làm sao thật mà.” Nguyễn Nhuyễn thủ thỉ, “Lần sau chúng ta cùng làm, được không?”
Giang Ngôn Trạm biết mình đang rất ấu trĩ, nhưng anh không nhịn được, mà cũng chả muốn nhịn. Làm mình làm mẩy là muốn được dỗ zậy đó, chịu thì chịu hong chịu buộc chịu.
Thực ra anh giận nhanh mà xìu cũng nhanh, nhưng vẫn phải giả vờ, cố tình hạ tông hỏi: “Cô có làm cùng ai chưa?”
Nguyễn Nhuyễn: “Không có ai hết.”
Giang Ngôn Trạm cong môi tí tẹo, lại hỏi: “Tôi là người duy nhất?”
“Đúng dòi!” Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, hôn hôn lên cằm, “Sao thế, giận hả?”
Giang Ngôn Trạm: “Không có.”
“Ừa ừa, không có thì không có.” Nguyễn Nhuyễn hôn cái bẹp lên miệng, “Cục cưng ngoan, lần sau chúng ta làm vị gì nè, chocolate được không?”
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Vừa lúc Giang Tuyết Phi xuống lầu, nghe đại khái vài câu là chị đã biết chuyện gì xảy ra, vô cùng vô cùng khoái chí cười.
Chời chời ghê ta, Nguyễn Nhuyễn lợi hại quá đi mất thôi. Người không những đáng yêu còn có phép thần thông có thể khiến đứa em quanh năm suốt tháng mặt lạnh như tiền của chị bày ra vẻ mặt hờn dỗi như này. Kịch tính vỡi.
Thực ra Giang Tuyết Phi cũng không ngờ là chị cũng thích cô bạn gái nhỏ của Giang Ngôn Trạm đến vậy.
Giờ chị lại không nỡ để hai người đi du lịch rồi.
Thậm chí còn định nhét thêm chị vào đi cùng cơ.
Giang Tuyết Phi lại nhìn bản hợp đồng cầm trên tay, đăm chiêu.
Nầu nầu nầu, phải công tư phân minh lên, không được để cảm xúc lấn át lý trí.
Trên thế giới ngoài tiền ra còn có gì trân quý hơn, đúng hong?
Nhưng sau đó do ma xui quỷ khiến nên chị lại chạy lên lầu, sửa lại điều khoản bóc lột hợp đồng, rồi đóng dấu một lần nữa……
Nguyễn Nhuyễn dỗ xong vừa lúc Giang Tuyết Phi đi xuống.
Thấy chị quay lại cô thu tay, ngoan ngoãn để trên đầu gối, ngồi thẳng lưng nghiêm túc.
Giang Ngôn Trạm dựa sofa tiếp, tay nắm lấy tay Nguyễn Nhuyễn.
Thị uy hết sức rõ ràng.
Giang Tuyết Phi ngồi đối diện hai người, đặt hợp đồng lên bàn trà, cười tủm tỉm với Nguyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, hình như em chưa ký hợp đồng với công ty nào hết đúng không?”
Nguyễn Nhuyễn “A” một tiếng, nhìn bản hợp đồng có đóng mộc logo của công ty văn hóa Giang Lan, cảm thấy hơi ngu ngơ.
“Đây là công ty của chị, nếu em muốn ký hợp đồng thì có thể cân nhắc công ty bên chị.” Giang Tuyết Phi chớp mắt với cô, ý đồ dụ dỗ vô cùng rõ ràng, “Sau này chúng ta có thể đi làm chung đó.”
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đồng ý: “Được ạ.”
Giang Ngôn Trạm liếc Giang Tuyết Phi một cái.
Thực ra với cách làm việc thường ngày thì chị tuyệt đối không dừng ở mức dụ dỗ đâu, chẳng qua vì đối phương là Nguyễn Nhuyễn mà thôi.
Giang Tuyết Phi bình thường sẽ dùng thái độ thân thiết hữu hảo, đưa ra những điều kiện hấp dẫn. Nói là để đối phương cân nhắc nhưng thực ra không thể từ chối……
Vốn anh đã chuẩn bị sẵn kịch bản để đối phó khi Nguyễn Nhuyễn bị chị gây sức ép.
Chỉ là không ngờ Giang Tuyết Phi quay xe khét lẹt vậy.
Giang Tuyết Phi trao đổi ánh mắt với anh liền hiểu ý, cười nói: “Chị rất thích em, hy vọng em có thể ở bên với Tiểu Giang.”
Lời này có thể xem như là lời chúc phúc của trưởng bối, cũng có thể xem như là lời giải đáp cho nghi hoặc của Giang Ngôn Trạm.
Người bị gọi là “Tiểu Giang”: “……”
“Đúng rồi.” Giang Tuyết Phi lấy điện thoại ra, “Năm nay Nhuyễn Nhuyễn tốt nghiệp phải không?”
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt, sau hai giây mới nhớ ra: “A, đúng ạ.”
Giang Tuyết Phi chuyển chủ đề khét quá cô theo không kịp, mới giây trước còn bàn chuyện hợp đồng làm cô đang trong cương vị “người đã ra xã hội” giây sau lại bẻ lái về chốn học đường.
Giang Tuyết Phi cười nói: “Tốt nghiệp xong chị đề xuất hai đứa chọn thời gian đi chơi một chuyến đi, canh tầm trước khi nghỉ hè ấy. Lúc đấy học sinh chưa nghỉ, đi chơi thoải mái.”
Nguyễn Nhuyễn có chút bắt không kịp sóng não của chị: “Hả, dạ?”
“Trùng hợp chị có một người bạn làm bên mảng đó.” Giang Tuyết Phi nói, “Để chị giới thiệu qua cho Tiểu Giang, phải bắt ẻm dẫn em đi chơi cho ra trò đó nha.”
Nguyễn Nhuyễn: “A…… Dạ.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, mở miệng nói: “Cảm ơn chị nhiều.”
“Ôi có gì đâu, người một nhà cả mà.” Giang Tuyết Phi nhìn Giang Ngôn Trạm, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Xem ra chị anh thật sự rất hài lòng với Nguyễn Nhuyễn.
Nếu không sẽ không đúng lúc này đổ áp lực lên anh.
Mặc dù biết thừa là còn khướt anh mới chịu.
Giang Ngôn Trạm cong môi, bình tĩnh nói: “Chắc là chưa được đâu, sáu tháng cuối năm cô ấy phải ôn tập nhiều lắm, chuẩn bị thi rồi.”
Giang Tuyết Phi: “………….”
Em trai xấu xa.
Tứk.
Giang Tuyết Phi vẫn cười, lại đổi đề tài: “Hôm nay Nhuyễn Nhuyễn ở lại đi? Để chị bảo người làm dọn phòng Tiểu Giang cho em. Tối nay chị có việc phải đi, hai em cứ chơi thoải mái. Đồ ăn thức uống trong tủ có hết, dưới bàn trà là máy chơi game của chị, thích thì cứ lấy dùng.”
Nguyễn Nhuyễn: “A……”
“Có chuyện gì cứ gọi cho chị, chị gửi số qua WeChat cho em rồi đó.” Giang Tuyết Phi đã thêm Nguyễn Nhuyễn vào danh sách bạn thân, giờ phút này nhìn hai người thân thân mật mật cứ như chị em ruột, “Nếu Giang Ngôn Trạm bắt nạt em cứ gọi cho chị, để chị méc ba mẹ nó cho.”
Nguyễn Nhuyễn cười nói: “Vâng. Nhưng ảnh không bắt nạt em đâu. Ảnh tốt với em nhất á.”
“Tốt nhất nên vậy.” Giang Tuyết Phi nói, “Chị phải đi rồi. Hai đứa cứ tự nhiên, chắc phải đến mai chị mới về lận.”
Xong còn đánh mắt với Giang Ngôn Trạm, tấm lòng của người bác mong đợi đứa cháu gái hết sức “đầy ắp”.
– —————
Chương này sao dài quá dị @@.