Giang Ngôn Trạm và Giang Tuyết Phi đều có chỗ ở riêng, bình thường có việc hoặc đi làm đều ở lại nơi đó, còn khi rảnh rỗi thì lại muốn về nhà hưởng thụ hơn.
Nhà của hai người là căn nhà mà cha mẹ họ mua, là nơi họ sống từ nhỏ, mà cả hai đều thuộc tuýp trân trọng kỉ niệm cũ, nên vẫn chưa chính thức dọn đi.
Ngôi nhà rất lớn, tính cả sân thượng là tổng cộng sáu tầng. Tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai là phòng cha mẹ, tầng ba là phòng Giang Ngôn Trạm, tầng bốn là phòng Giang Tuyết Phi. Ngoài ra còn có một sân vườn nhỏ và một tầng hầm.
Tầng hầm đã trưng dụng làm phòng nghe nhìn.
Giang Ngôn Trạm thích yên tĩnh, sau khi lên đại học thì nơi này đã trở thành lãnh địa của anh. Còn Giang Tuyết Phi vốn không quá để ý tiểu tiết, dù là xem phim hay chơi game chị thích ở phòng khách hơn.
Đương lúc Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: “Có cái gì vui vui chơi không?”
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Ngôn Trạm là phòng nghe nhìn ở tầng dưới.
“Chơi game không?” Giang Ngôn Trạm nhìn cô, “Tầng dưới có máy đó.”
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ đồng ý: “Được nha.”
Giang Ngôn Trạm không thích chơi game lắm, cảm thấy quá là phí thời gian. Nhưng ít nhiều cũng từng chơi qua vài trò, lúc cha mẹ mua máy cho Giang Tuyết Phi cũng mua cho anh một cái.
Nhà anh trước giờ mua cái gì cũng đều sẽ mua hai phần, không bao giờ có chuyện đứa này có mà đứa kia không có.
Thậm chí lúc Giang Tuyết Phi bắt đầu học trang điểm, anh cũng được mua cho một bộ trang điểm y chang chị mình.
Chỉ là anh không có hứng thú, trước giờ chưa từng đụng tới.
Máy chơi game tuy đã lâu rồi không ai dùng, nhưng định kỳ đều có người đến lau dọn nên nhìn vẫn mới cóong.
Giang Ngôn Trạm chọn game hai người, đưa điều khiển cho Nguyễn Nhuyễn, hỏi cô: “Biết chơi không?”
“Tôi biết nha.” Nguyễn Nhuyễn cười hì hì nói, “Tôi chơi nghiêm túc được không?”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Anh không hiểu lắm Nguyễn Nhuyễn nói vậy là có ý gì.
“Không có gì.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Chơi kiểu hợp tác hay là giao đấu đây?”
Giang Ngôn Trạm: “Nào cũng được.”
“Vậy hợp tác nhé.” Nguyễn Nhuyễn nói.
Lâu lắm rồi Giang Ngôn Trạm không chơi game nên cũng quên gần hết cách chơi, anh điều khiển nhân vật rất trúc trắc, đi xiêu xiêu vẹo vẹo như đứa nhỏ mới tập đi vậy.
Nguyễn Nhuyễn đi theo sau anh, lại giống người lớn canh chừng đứa nhỏ.
Hai người chơi nửa tiếng, Giang Ngôn Trạm cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu hỏi cô: “Sao cô đi sau tôi hoài thế?”
Nguyễn Nhuyễn cứ theo sau anh mãi. Mà anh đi cũng không phải theo đường thẳng nữa, rất khó bám sát. ²
Nguyễn Nhuyễn nở nụ cười chân thành: “Là để bảo vệ anh đó.”
Tim Giang Ngôn Trạm bỗng chốc loạn nhịp, mà vừa lúc đó có một mũi tên không biết từ đâu bay ra.
Nguyễn Nhuyễn thậm chí còn không nhìn màn hình, ấn điều khiển một cái, nhân vật của cô lập tức nhảy lên chém mũi tên đó ra làm đôi.
Giang Ngôn Trạm: “…………”
Anh nhìn Nguyễn Nhuyễn, hỏi lại: “Bình thường cô cũng hay chơi à?”
“…… Đâu, đâu có đâu.” Nguyễn Nhuyễn chột dạ, “Lâu lâu qua nhà bạn mới chơi chút chút ấy mà.”
Ừ thì cũng không hẳn là nói dối.
Đúng là trước kia cô từng qua nhà bạn cùng lớp chơi game thật, còn dập người ta đến suýt khóc.
Có điều ở khách sạn cũng có chơi, là của hệ thống cung cấp, dùng xong sẽ biến mất.
Cô chơi thần sầu mà chính cô cũng thấy sốc, chắc tại là kẹo dẻo hình con gấu nên có bản năng săn mồi tốt như gấu chăng.
Mà Giang Ngôn Trạm đã qua chỗ cô ở rồi, ở đó không có máy cũng chẳng có điều khiển. Hiển nhiên cho rằng cô không nói xạo.
“Ừm.” Giang Ngôn Trạm cũng không nghĩ nhiều nữa, “Vậy cô chơi tiếp đi, tôi đi lấy nước.”
Anh cứ tưởng Nguyễn Nhuyễn không biết chơi, nên mới bày trò cùng nhau đánh quái.
Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đáp: “Ố kê.”
Giang Ngôn Trạm đứng dậy bước ra cửa, Nguyễn Nhuyễn cho rằng anh không muốn chơi, liền điều khiển nhân vật đi dò la khắp nơi, tìm lại phó bản bí mật mà cô đã từng tới. Phá xong lập tức thăng lên vài cấp.
Lúc Giang Ngôn Trạm quay lại, Nguyễn Nhuyễn đã nâng cấp được một thân trang bị xịn.
Thậm chí còn để cả đống trang bị cho nhân vật của Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm rót hồng trà mà Nguyễn Nhuyễn khen ngon ra rồi đặt khay xuống bàn trà, sau đó mới nhìn qua màn hình: “………………”
Ủa sao mới đi có năm phút mà tiến độ trò chơi tăng từ nửa tiếng lên ba tiếng luôn vậy? (ý là mới chơi có nửa tiếng mà đã đạt được tiến độ của chơi ba tiếng)
Nguyễn Nhuyễn cầm điều khiển, làm nũng: “Tôi muốn ăn gì đó ngọt ngọt.”
“Vậy ăn bánh kem nhé?” Giang Ngôn Trạm nói, “Đặt hàng người ta giao đến.”
“Yay.” Nguyễn Nhuyễn kéo tay áo anh, “Tôi muốn đánh boss, chúng ta cùng chơi nha?”
Giang Ngôn Trạm: “…………” Nhanh thế?
Anh không thể tin được mà ngồi xuống cạnh Nguyễn Nhuyễn, cầm điều khiển lên.
Rất nhanh boss đã xuất hiện, kèm theo hiệu ứng trời long đất lở.
Nhân vật của Nguyễn Nhuyễn lập tức nhảy lên chắn trước Giang Ngôn Trạm, vung kiếm nhắm thẳng vào mắt của boss mà chọc, sát thương gây ra tăng gấp đôi, boss tụt máu liên tục.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn không những biết chơi mà còn chơi rất thành thạo.
Cô giống như quay về hồi còn là cao thủ, ban đầu vốn chỉ định giả trang newbie chơi cho Giang Ngôn Trạm vui. Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, vài nhát đao kết liễu boss thành công, không tốn miếng HP nào.
Giang Ngôn Trạm đứng chết trân kế bên, lâu lâu chọt phụ được vài nhát. Nguyễn Nhuyễn đánh boss tơi tả mới nhớ ra mình đang chơi hai người, liền điều khiển nhân vật nhảy về chỗ Giang Ngôn Trạm, vội vàng nói: “Cục cưng cục cưng, nhắm vào mắt nó!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Anh làm theo, bắn một mũi tên vào mắt boss.
Thanh máu của boss cạn sạch, lập tức đo đất.
Giang Ngôn Trạm còn chưa hết hoảng hồn, nhân vật của Nguyễn Nhuyễn đã chạy tới chỗ boss nhặt trang bị rơi ra.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hình như anh mới phát hiện.
Bình thường Nguyễn Nhuyễn phản ứng rất chậm, nhưng những chuyện liên quan đến vận động thể chất lại rất mau lẹ.
Cho dù là vận động trong game hay là “vận động” ngoài đời, tốc độ phản ứng và thể lực đều rất tốt, rất ra dáng Alpha.
Giang Ngôn Trạm nắm chặt điều khiển: “Chơi tiếp đi.”
Không đời nào anh chơi game thua Nguyễn Nhuyễn đâu.
……
Hai tiếng sau, Giang Ngôn Trạm mỏi mệt buông điều khiển.
Anh thua rồi, thua thảm hại luôn.
Không những chơi không lại, mà còn nhận thức được hai người chênh lệch nhau nhiều cỡ nào.
Giang Ngôn Trạm còn chưa nói gì, Nguyễn Nhuyễn đã cảm thấy mỹ mãn buông điều khiển theo, quay người dang tay với anh, vui vẻ nói: “Cảm ơn cục cưng chơi với tôi nè——”
Cô vòng tay qua cổ Giang Ngôn Trạm, hôn chụt chụt lên mặt anh, “Tôi vui lắm luôn đó!!!”
…… Đúng là cái miệng dẻo quẹo.
Giang Ngôn Trạm ôm eo cô, đặt cô ngồi lên đùi, một tay đè gáy cô, hôn môi.
Phòng nghe nhìn tối om om, chỉ có ánh sáng mờ ảo của màn hình.
Cái màn này quá ư là quen thuộc, làm Nguyễn Nhuyễn lập tức nghĩ tới lần xem phim lúc trước, và cả bầu không khí ái muội khi đó.
Tay cô không thể khống chế mà chạm vào gáy Giang Ngôn Trạm sau cổ, vuốt ve tuyến thể mềm mại của anh, đồng thời nụ hôn cũng càng thêm sâu đậm, càng thêm dịu dàng quyến luyến.
Giang Ngôn Trạm nhắm mắt lại, đứt quãng rên rỉ, hơi thở của anh nặng nề khi cảm nhận được phản ứng của Nguyễn Nhuyễn.
Mấy chuyện này cô hưởng ứng lẹ gớm.
Có những chuyện, hoặc là chỉ xảy ra một lần duy nhất hoặc là vô số lần.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Giang Ngôn Trạm đã rất thuần thục trong việc biến kẹo mềm bình thường thành kẹo cứng ấm nóng trong thời gian cực kì ngắn, cầm trong tay vuốt ve nó như Nguyễn Nhuyễn đang vuốt ve tuyến thể của anh.
Nguyễn Nhuyễn thoải mái đến ngón chân đều cuộn tròn, cô ngồi trên đùi Giang Ngôn Trạm, tay ôm cổ anh, kết thúc nụ hôn.
Tay Giang Ngôn Trạm vẫn chưa bỏ ra, rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, cười quyến rũ: “Muốn?”
Anh vừa mới bị hôn dữ dội, đuôi mắt còn ửng hồng ướt át, hơi thở dồn dập, bầu ngực đẹp phập phồng lên xuống, cái gì nên thấy không nên thấy đều thấy hết.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy anh thật xấu xa, lại dụ dỗ cô nữa rồi.
Nếu lúc này cô mà không kiềm chế được, thì hôm nay ở phòng nghe nhìn nhà Giang Ngôn Trạm chắc chắn sẽ xảy ra vài chuyện con nít không được nhìn.
Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, một tay ôm mặt Giang Ngôn Trạm, cúi đầu hôn lên chóp mũi anh: “Anh ổn không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Ừm?”
“Thân thể của anh, ổn không?” Nguyễn Nhuyễn thấy có vẻ chưa hiểu lời cô nói, liền bất đắc dĩ nói thẳng, “Ý tôi là, anh hết rụng dâu chưa?”
Đừng nói anh, mặt cô cũng đã đỏ ửng.
Nói chuyện kiểu này nghe không những lưu manh mà còn cảm giác cô đang thèm nhỏ dãi không chịu thêm nổi. Thật sự như thể ôm eo người ta trực tiếp hỏi: Tôi vào được chưa?
Quả nhiên Giang Ngôn Trạm ngây ngẩn cả người.
Thân thể anh có chút căng thẳng, nơi bị hỏi thăm không khỏi co rút theo, ngón tay đặt trên eo Nguyễn Nhuyễn cũng không tự chủ được mà bấu chặt vào quần áo cô.
“…… Vẫn chưa.” Giang Ngôn Trạm ngập ngừng, “Phải vài ngày nữa mới hết.”
Nguyễn Nhuyễn hít hà.
Cô nắn mặt Giang Ngôn Trạm, rồi lại hôn, còn tỏ vẻ tức giận bằng cách cắn nhẹ môi anh.
“Anh xấu xa lắm đó biết không.” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Biết rõ không thể mà còn cố tình dụ dỗ tôi.”
Hai người họ đều không tháo vòng tay nên dĩ nhiên không có tin tức tố tràn ra. Nhưng dù sao cũng da thịt kề nhau, sao có thể không ngửi được chút chút mùi hương của đối phương được.
Giang Ngôn Trạm cũng hôn đáp lại Nguyễn Nhuyễn.
“Để tôi giúp cô.” Tay anh lại vuốt xuống dưới hơn, dỗ ngọt Nguyễn Nhuyễn, “Sẽ không làm cô khó chịu đâu, chịu không?”
Nguyễn Nhuyễn thở dài: “Cục cưng……”
Cô cảm thấy Giang Ngôn Trạm cứ chơi với lửa như vậy sẽ bị bỏng đó.