Khi cả hai trở về nhà, thức ăn đã được dọn ra đầy một bàn.
Trình Nhất Hoan nắm chặt lấy tay Hàn Duệ mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao thì hôm nay anh cũng quyết công khai mối quan hệ này.
“Buông em ra.” Hàn Duệ nghiến răng trừng mắt nói. Mối quan hệ này mới chỉ bắt đầu, anh dự để một thời gian nữa mới công khai. Nhưng cái tên kia dường như sợ anh chạy mất nên nhất quyết công khai cho bằng được.
Hàn Duệ thầm mắng: ván đã đóng thuyền bản thân anh muốn chạy cũng không chạy nổi nữa rồi.
Trình lão gia liếc mắt nhìn hai người một lượt, sau đó tầm mắt dán chặt vào đôi tay đang đan vào nhau kia.
Hàn Duệ hơi mất tự nhiên rút ra nhưng không thành.
Anh cúi người lễ phép chào hỏi:”Con chào bác.”
“Cậu là?”
“Con là Hàn Duệ.” Nhìn mặt Trình lão gia nghiêm nghị như vậy, anh có chút căng thẳng khó tả nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên.
Dù sao trong mắt người đời, quan hệ của cả hai cũng rất không bình thường, luôn bị nhìn với ánh mắt phán xét, kì thị.
Vừa hay Khiết Mộng vừa từ trong bếp trở ra, bà tươi cười nói: “Hai đứa về rồi, mau vào ăn cơm. Nhanh nhanh không thức ăn nguội hết.”
“Vâng.”
Trình Nhất Hoan nhận thấy rõ sự căng thẳng của Hàn Duệ, ngón tay khẽ động kèm theo ánh mắt kiên định như muốn nói: không sao đâu, đừng căng thẳng. Em thả lỏng đi. Có anh ở đây rồi.
Ngồi vào bàn ăn, ngoài tiếng cành cạch của chén bát thì xung quanh im lặng đến lạ thường.
Khiết Mộng cũng đã cho người giúp việc trở về nghỉ ngơi nên hiện tại chỉ còn có bốn người.
“Cậu và Nhất Hoan…” Trình lão gia dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh. Ông cũng không vòng vo mà vào thẳng chủ đề chính.
Chưa đợi Hàn Duệ trả lời, Trình Nhất Hoan đã vội nói: “Em ấy là người yêu của con. Tháng sau bọn con sẽ bay sang Ireland để đăng kí kết hôn.”
Cạch…tiếng đập đũa xuống bàn vang lên, Trình lão gia giận dữ quát: “Kết hôn? Thật hoang đường. Mày điên rồi sao?”
Hàn Duệ mặt cũng hơi biến sắc,cái tên này còn chưa bàn với anh nữa mà. Đôi tay đặt dưới bàn khẽ giật giật tay người kia. Đáp lại anh là ánh mắt vô cùng kiên định.
“Ba, chuyện con đã quyết sẽ không thay đổi. Nếu ba không đồng ý…vậy con đành làm một đứa con bất hiếu.”
“Mày…” Nói rồi ông chuyển hướng quay qua Hàn Duệ: “Cậu nói đi, muốn bao nhiêu tiền để rời xa nó?”
Trình lão gia lấy ra vài tấm thẻ đen đặt lên bàn.
Hàn Duệ là lần đầu gặp phải tình huống này, anh thiếu chút là bật cười thành tiếng. Người ba chồng này cũng quá thẳng thắn nhưng thật tiếc tiền đối với anh chỉ là giấy vụn. Đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Hàn thứ không thiếu nhất chính là tiền.
“Ba…”
Hàn Duệ mỉm cười kéo tay ra hiệu cho Trình Nhất Hoan im lặng.
“Bác trai, rời xa con trai bác cũng được thôi.”
Câu này vừa dứt, hai mắt Trình Nhất Hoan trợn to nhìn chăm chăm Hàn Duệ.
“Nhưng chỉ có điều, liệu số tiền bác đưa ra có đủ không đã.”
Trình lão gia bật cười giòn dã nhưng ngay sau đó lập tức im bặt bởi trước mắt ông bây giờ là một sấp thẻ đen đầy quyền lực.
“Cậu…” Thiếu chút nữa đã quên khi nãy cậu ta giới thiệu mình là Hàn Duệ. Không lẽ là nhị thiếu của Hàn gia? Trình lão gia cả kinh, khi nãy mải chăm chú nhìn đôi bàn tay dính chặt vào nhau mà không để ý tới lời giới thiệu. Lấy tiền ra để thị uy với con người này thì quả chính là tự làm nhục mặt mình.
“Hay ngược lại bác ra giá đi, cháu mua đứt con trai bác.”1
Trình Nhất Hoan cũng phải bật cười với lời nói đầy ngang tàn này của Hàn Duệ. Nhìn mặt ba anh đã tức muốn bốc hỏa rồi.
“Nhị thiếu của Hàn gia, thật không dám.”
Lúc này Khiết Mộng mới lên tiếng: “Được rồi, ông đừng có bất mãn nữa hai đứa nó đến với nhau không phải quá tốt rồi sao?”
“Tôi sẽ không đồng ý, chuyện này đừng mơ xảy ra. Bà cũng đừng có mà dung túng cho nó, đúng là con hư tại mẹ mà. Xem con mình nó thành ra cái dạng gì rồi.” Quát tháo cong bì bỏ lên phòng cũng không quên liếc nhìn Hàn Duệ bằng ánh mắt tức giận.
Khiết Mộng nhìn theo bóng lưng chồng mình mà không khỏi thở dài. Bà ái ngại nói: “Thật là…Hàn Duệ để con chứng khiến cảnh này thật mất mặt. Hai đứa đừng lo ta sẽ nói chuyện lại với lão.”
“Vâng.”
“Được rồi mau ăn đi.”
Chẳng còn tâm trạng ăn, Hàn Duệ gắp vài miếng rồi xin phép rời đi.
Trình Nhất Hoan sau đó cũng đi theo anh bỏ lại Khiết Mộng não nề.1
“Hàn Duệ, chuyện ba anh.”
“Ông ấy không đồng ý cũng chẳng sao, người đã là của em muốn chạy cũng khó.”1
Cả hai đan tay nhau rời khỏi Trình gia.
Cuộc sống là của họ, do chính họ quyết định cần gì phải bận tâm đến người xung quanh thế nào? Có thích hay không? Chỉ cần không phải điều trái với lương tâm là được.
Còn về phía Trình lão gia, rồi một ngày nào đó ông ấy cũng sẽ tự nhận ra, xóa đi định kiến về mối quan hệ này.