Một buổi sáng trong lành, những tia nắng nhè nhè len lói qua ô cửa chiếu rọi vào phòng. Vương Bảo An dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Hàn Thiên, Hàn Thiên…”
Cô quay qua không thấy anh đâu, trong đầu bỗng xuất hiện một mảng kí ức mơ hồ.
“Mèo nhỏ.”
“Mèo nhỏ.” Hàn Thiên cúi xuống ghé sát mặt cô gọi nhỏ.
“Ưm…đang ngủ mà. Đừng ồn.”
Hàn Thiên bất lực cười cười, tay khẽ đưa lên nhéo nhẹ má cô một cái.
“Mèo nhỏ, ở nhà ngoan nhé. Tập đoàn có chút chuyện cần anh ra mặt giải quyết. Anh đi lát rồi về. Sữa và bữa sáng anh đã nấu xong rồi, nhớ ăn hết đấy.” Chẳng biết những lời vừa rồi có thể lọt vào tai cô được mấy chữ, Hàn Thiên lấy điện thoại soạn một dòng tin dài. Chỉ cần cô mở máy là sẽ thấy ngay.
“Anh ấy đến tập đoàn rồi, cuối cùng cũng được tự do.”
Mấy tháng qua Hàn Thiên cứ như cái đuôi dính chặt lấy cô, mọi hành động của cô đều được anh đặt trong tầm mắt.
Không phải anh không cho cô chút không gian riêng tư mà mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Cô mang thai tháng thứ ba, trong một lần đi dạo ở trung tâm mua sắm thì bị một người vô tình đụng trúng dẫn đến bị động thai.
Khi vừa biết tin anh vội hủy cuộc họp mà lao tới bệnh viện. Cũng may không có gì nguy hiểm, theo dõi vài ngày là được về nhà.
Từ sau ngày hôm ấy, toàn bộ công việc anh đều ôm về nhà để làm. Trừ khi có việc quan trọng lắm anh mới đến tập đoàn như hôm nay.
Reng…
“Chị Bảo An.”
“Chị dâu, chào chị.” Trên màn hình là hai con người đang tựa đầu vào nhau cười vui vẻ.
“Hàn Duệ, Nhất Hoan hai đứa cũng thật biết cách phát cơm cún.” Nhìn họ hạnh phúc như vậy Vương Bảo An cũng mừng thầm trong lòng.
Hàn Duệ chớp mắt nhìn Trình Nhất Hoan cười hì hì.
” Phải rồi anh hai đầu rồi chị.”
“Anh ấy đến tập đoàn rồi, hình như là có chuyện quan trọng cần xử lí.”
Nói chuyện thêm vài ba câu, Hàn Duệ bỗng trở nên thần thần bí bí.
“Chị dâu.”
“Hửm?”
“Chị ra ban công đi.”
Vương Bảo An nghi hoặc vén chăn bước xuống giường.
Tấm rèm cửa được kéo ra, ánh nắng chiếu rọi khiến cô phải nheo mắt lại. Chừng vài giây sau mới dần thích nghi được.
Phía dưới chiếc xe phiên bản giới hạn được đặt trước sân, từ trong xe có hai dáng người cao cao bước xuống.
“Chị dâu…” Trình Nhất Hoan vẫy tay gọi lớn.
“Chị Bảo An.”
“Hàn…Hàn Duệ.”
“Nhất Hoan.”
Vương Bảo An vui muốn khóc, đã mấy tháng không gặp, cô quả thật rất nhớ họ. Cô xoay người đi thật nhanh xuống dưới nhà.
Hàn Duệ dang tay ôm chầm lấy cô nũng nịu nói: “Chị Bảo An, em nhớ chị chết đi được.” Vừa nói anh vừa khẽ khom người xuống để cô thỏa sức xoa đầu, cưng chiều.
Tên nhóc Hàn Duệ vậy mà béo lên không ít, hai cái má búng ra sữa, xem ra Trình Nhất Hoan rất biết cách chăm sóc. Giao đứa em trai này cho anh ta cô cũng yên tâm.
Như nhớ ra điều gì đó, Hàn Duệ nói: “phải rồi.” Anh đút tay vào túi áo lấy ra một chiếc hộp thiết kế rất bắt mắt, bên trong là một chiếc lắc tay đính đá sáng chói.
“Cái này là em đặc biệt nhờ người thiết kế cho chị.”
Từng chi tiết đường nét đều rất tỉ mỉ. Hàn Duệ nhẹ nhàng đeo nó lên tay cho cô.
“Chưa hết.” Anh lại lấy ra một túi thơm, bên trong là một lá bùa bình an.
“Trước giờ em không tin chuyện quỷ thần nhưng em mong cái này sẽ đem đến bình an cho chị và tiểu bảo bối sắp chào đời.”
“Thằng bé này.”
Trình Nhất Hoan nãy giờ chỉ đứng một bên nhoẻn miệng cười ấm áp, ánh mắt ôn nhu nhìn Hàn Duệ lúc này mới tiến lại gần. Anh khéo Hàn Duệ lại sát người mình, một tay đặt lên khẽ xoa xoa đầu.
“Em với mẹ đi chùa chỉ xin bùa cho chị dâu thôi sao? Của anh đâu.”
“Chẳng phải mẹ đã đưa cho anh rồi sao?”
“Của mẹ khác, anh muốn cái em đưa.”
Vương Bảo An bật cười trước sự trẻ con, vô tri của Trình Nhất Hoan. Hai cái người này có còn xem cô tồn tại không đây.
Mặc kệ họ vẫn đang cãi qua cãi lại, Vương Bảo An trực tiếp đi vào bếp mở một ngăn tủ lấy ra chút đồ ăn dinh dưỡng rồi ra ghế ngồi. Ánh mắt đầy hào hứng hướng về phía họ.
Trước giờ chỉ ở nhà cũng rất chán, Hàn Thiên lại bận bịu công việc, cô không thể làm phiền anh mãi. Nên thường xuyên riết thời gian bằng cách cô đu boy love trên phim ảnh, nay có dịp chứng kiến một phân cảnh ngọt đến sâu răng ở ngoài đời thực quả là quá kích thích đi.
“Hai người còn muốn cãi đến khi nào.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hàn Thiên đã về.
Vương Bảo An đang xem thì bị cắt ngang giữa chừng, cô quay qua nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Vậy mà Hàn Thiên lại hiểu lầm, cô trưng ra cái vẻ mặt bực tức kia là vì hai người bọn họ quá ồn.
“Không thấy cục cưng của tôi khó chịu rồi à.”
“Anh hai.”
“Anh Hàn.”
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan ái ngại nhìn cô, nãy giờ bọn họ chỉ lo cãi nên quên mất: “Chị dâu,thật xin lỗi.”
Hàn Thiên bước lại ngồi cạnh cô: ” Về bao giờ? Sao không báo anh một câu.”
“Tạo bất ngờ cho chị dâu.”