Một giấc ngủ này không ngờ lại êm ái vô cùng, lâu lắm rồi Nhan Lam mới có được một giấc ngủ chất lượng tốt đến thế. Cô nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi một giấc dài, đêm nay cô gái nọ có một giấc mơ thật đẹp.
“Này, này, mau lên mọi người! Xuống sân tập bóng nhanh lên, hôm nay lại có trận đấu quyết liệt của khoa Kinh Tế và khoa Công Nghệ Thông Tin đó!”
Tiếng gọi của Tư Lan đánh thức giấc ngủ ngon của Nhan Lam, cô gái 20 tuổi ngồi bật dậy trên giường, mơ màng chưa tỉnh giấc.
Lúc này bên tai lại nghe tiếng nói cọc cằn của Thái Văn Bối: “Ối giời con nhỏ này, gọi một cái làm người ta giật hết cả mình, đang ngủ luôn đó biết không hả?”
“Nhanh chân lên, nhanh chân lên, mọi người xếp hàng đứng xem đông lắm, tụi mình mà còn đi trễ nữa thì không có chỗ đứng đâu đó.”
Uyển Thư cũng hối hả thay vội chiếc đầm, cô nàng đứng trước gương đon đả ngắm nhìn dáng mình. Sau đó nhận ra còn thiếu thiếu cái gì đó, liền vội tìm trên bàn học kiếm cái kẹp nơ màu hồng.
“Xong rồi, hoàn hảo!”
Uyển Thư kẹp tóc xong thì ngắm mình trong gương, khóe miệng duyên dáng cười hì hì, tiếp theo sau Tư Lan chạy vội vào phòng kéo tay cô: “Nhanh lên, đi nhanh lên nào.”
Bị hối, Uyển Thư cũng chạy theo Tư Lan xuống sân trường.
“Tụi tớ đi trước nha, hai cậu cứ ở đó mà ngủ đi.”
Tư Lan hừ lạnh một tiếng nhìn hai cô nàng lười biếng đang còn nằm trên giường, sau đó cô ta mặc kệ không thèm để tâm nữa, kéo Uyển Thư chạy vội đi xuống sân tập bóng, đóng cửa cái rầm!
“Ối giời ơi cái con nhỏ này! Giật hết cả mình.”
Thái Văn Bối mắt nhắm mắt mở quát tháo om sòm: “Tư Lan đáng chết, phá giấc ngủ của bổn cô nương!”
Cô nàng làu bàu mắng chửi mấy câu, sau khi chửi đã cái miệng thì cơn buồn ngủ lại ập tới, thế là ai kia nằm bẹp ra giường, tiếp tục mơ giấc mộng tuyệt vời mà ban nãy bỏ lỡ.
Nhan Lam thấy Thái Văn Bối như thế thì không khỏi bật cười, dù sao cũng bị bạn cùng phòng làm tỉnh giấc, cô ngồi dậy đi ra mấy bước mở cửa sổ thông gió bên ngoài.
Tiết trời buổi sáng tháng 8 thật oi bức quá thể đáng, lâu lắm mới thoảng qua được một cơn gió mát. Cũng may vừa lúc Nhan Lam mở cửa thì gió thổi đến, cô duỗi cổ ra ngoài hít vào trong lòng một ngụm khí trong lòng, sau đó cũng xem như là tỉnh táo.
Cô đưa tay xoa nhẹ vành mắt, Nhan Lam xoay lưng đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị thay đồ xuống sân tập. Hôm nay là ngày thi đấu của Lăng Tử Quân, cô biết chứ, nhưng Nhan Lam cố tình tỏ vẻ thản nhiên để người khác không đoán được tâm tư của cô.
Chuyện cô thích thầm Lăng Tử Quân hai năm… người khác khẳng định không biết! Chỉ có Nhan Lam hiểu rõ trong lòng cô rốt cuộc chất chứa loại tình cảm gì với vị tiền bối họ Lăng ấy.
Khóe môi nhỏ xinh của Nhan Lam hơi cong cong lên cười, hôm nay cô mặc chân váy dài màu xanh rêu, kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ màu trắng. Tóc dài ở sau vai buộc gọn lại cùng với dây nơ, để tạo thêm điểm nhấn cô còn cố ý lựa khuyên tai thật xinh xắn.
Nhan Lam không trang điểm gì nhiều, chỉ thoa chút son môi cho tươi tắn một chút, mi mắt cong dài tự nhiên, đuôi mắt cô cong cong ý cười, ngắm mình một chút cảm thấy không còn sai sót gì nữa thì Nhan Lam mới rón rén đi ra cửa phòng.
Bình thường Thái Văn Bối ngủ say như chết ấy, nhưng mà lần này bị đánh thức những hai lần đương nhiên là ngủ lại không được. Cô nàng ngồi bật dậy trên giường, đầu tóc rũ rượi:
“Tụi nó đi hết rồi hả?”
Thanh âm bất thình lình vang lên hại Nhan Lam giật thót, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh.
“Tụi nó” là ai, Nhan Lam đương nhiên biết rõ. Cô hơi cười, vừa thay giày vừa nhẹ giọng nói: “Tư Lan với cả Uyển Thư đều xuống sân giành chỗ rồi.”
“Hình như hôm nay khoa Kinh Tế đấu với Công Nghệ Thông Tin nhỉ?” Thái Văn Bối vẫn còn buồn ngủ, cái giọng nhè nhè của cô nàng khiến Nhan Lam bật cười.
“Đúng rồi. Trận đấu kịch tính như vậy mới khiến cho Tư Lan hét ầm ĩ cả sáng đó.”
“Giời ạ cái con nhỏ đó làm tớ giật cả mình, ngủ mà cũng không yên.”
Thái Văn Bối nói đoạn rồi lem nhem con mắt nhìn Nhan Lam: “Tiểu Lam?”
“Hửm?” Hai mắt long lanh to tròn của Nhan Lam nhìn Thái Văn Bối, cô đã chuẩn bị xong cả rồi, chuẩn bị xuống sân xem thi đấu.
“Cậu cũng có hứng thú với thi đấu bóng rổ hả?”
Nhan Lam không nói gì, ánh mắt lượn lượn nhìn Thái Văn Bối. Thái Văn Bối vốn dĩ đang mụ đầu, tỉnh dậy không lâu cô đương nhiên không tỉnh táo rồi. Thấy Nhan Lam không nói, Thái Văn Bối cũng mặc kệ đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Làn nước trong lành buổi sáng táp lên mặt khiến ai kia như tỉnh táo hẳn, lúc này cô nàng mới nhớ ra, Thái Văn Bối ló đầu ra ngoài tìm Nhan Lam.
“Uầy, Tiểu Lam.”
“Hửm?” Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn bạn thân, cô đang tìm ít kẹo ngọt trên ngăn bàn mình, bỏ vào trong túi xách.
“Đàn anh họ Lăng tên Tử Quân đó… hình như học khoa Kinh Tế nhỉ?”