“Chậm đã, chậm đã Bối Bối.”
Nhan Lam trực tiếp ngắt ngang lời của Thái Văn Bối, cô nghe đến đau đầu nãy giờ vẫn không biết Thái Văn Bối nghĩ gì mà dám nói những lời như vậy nữa!
“Cậu cũng biết nói là trước kia bọn họ bảo chống mắt lên xem tớ và Tử Quân quen nhau được bao lâu. Ừ thì tớ và anh ấy có kết hôn thật, nhưng cũng ly hôn rồi… cậu cảm thấy nếu tớ cùng anh ấy đi dự buổi họp mặt này, ai ê mặt đây hả? Là tớ hay là đám Tư Lan?”
Giọng nói của Nhan Lam pha chút tức giận, nghe vào liền thấy ngay. Thái Văn Bối lạnh rét người, nhưng vẫn cứng miệng nói:
“Tụi nó muốn ra oai tỏ vẻ với mình mà, mình phải làm lại một vố cho phải đạo chứ! Vả lại, chuyện cậu kết hôn với nhị thiếu gia Lăng thị cả thành phố này ai cũng biết. Nhưng ly hôn thì giấu nhẹm đến giờ vẫn không nghe báo chí đưa tin… là anh Tử Quân giữ thể diện cho cậu cũng như cho anh ấy, cậu còn sợ gì chứ.”
Thái Văn Bối càng nói càng ngang ngược, Nhan Lam nghe mà đau não.
“Không phải là tớ sợ mất thể diện. Nói thật, cho dù có mất thể diện đi chăng nữa, bốn năm trước tớ cũng mất rồi, bây giờ da mặt tớ còn dày hơn cả bê tông kia kìa.” Nhan Lam hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Muốn chơi hai người họ còn nhiều cách để chơi, cớ gì lại lôi Tử Quân vào chuyện này chứ.”
Nhan Lam ngủ không nổi nữa, cô đưa tay đỡ trán, đầu mày hơi nhíu lại nhìn lên trần nhà: “Vả lại họ khoe mẽ là chuyện của họ, liên quan gì đến mình. Tụi mình không đi là được, cần gì đến đó so đo tính toán.”
Thái Văn Bối nghe vậy thì không đồng tình, cô phản bác ngay:
“Không tính không được, tớ cay tụi nó từ hồi đại học rồi!”
Nhắc tới đám bạn thời đại học là máu nóng của Thái Văn Bối sôi lên sùng sục, tụi nó ai nấy cũng đều thích nói chuyện thị phi, thường xuyên đem Nhan Lam ra làm đề tài bàn tán, mua vui.
Thái Văn Bối là bạn thân của Nhan Lam, đương nhiên cũng ghét cái đám người nhiều chuyện vô duyên đó. Bây giờ được dịp hẹn gặp mặt, có cơ hội “chơi” tụi nó, cô nàng họ Thái này dễ dàng gì mà bỏ qua chứ.
Nhan Lam nghe đến phát mệt mấy chuyện thị phi, cô thở dài một hơi, không bàn tới nữa.
Trước giờ ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có bạn bè chị em thân thiết nào cả. Cô không chủ động quen nhiều người, mà người khác cũng không muốn kết bạn làm thân với cô.
Trước kia, thuở năm nhất năm hai đại học thì Nhan Lam rất được nhiều bạn bè yêu thích. Người ta thấy cô xinh đẹp, thấy cô học giỏi, lại trầm tính đáng yêu nên có không ít bạn bè lân la tới gần mở lời bắt chuyện với Nhan Lam. Khi đó cô cũng nói chuyện xã giao lại, mối giao tình giữa Nhan Lam và các bạn học cũng rất tốt.
Nhưng kể từ năm ba đại học, khi đó cô hẹn hò với Lăng Tử Phong, kể từ đó xung quanh Nhan Lam dấy lên rất nhiều tin đồn thất thiệt, mà cô cũng không tự đứng ra thanh minh giải thích gì, cuối cùng tin đồn ấy đồn mãi thành “sự thật”, người nghe thì tin đến sái cổ!
Cuối cùng Nhan Lam trở thành bông hoa hồng xinh đẹp của trường đại học, hoa đẹp đến mấy nhưng có gai nhọn thì cũng không ai dám lại gần.
Nghĩ tới mấy chuyện cũ Nhan Lam liền thở dài, cảm thấy quá nhàm chán. Cô nằm trên ghế sofa mệt mỏi muốn đi ngủ, nhắm tịt mắt lại thả hồn bay bổng.
“Nếu không còn gì để nói nữa thì tớ cúp máy trước đây.”
“Ấy, khoan, khoan đã! Còn chuyện anh Tử Quân thì sao, cậu phải gọi anh ấy cùng tới buổi họp mặt đó nha!”
“Đã nói không để anh ấy dính líu vào những chuyện thị phi của tớ nữa kia mà.”
Giọng nói của Nhan Lam có chút đanh lạnh, cô nghiêm túc nói với Thái Văn Bối: “Tớ nói thật đó Bối Bối, cậu đừng nhắc tới Tử Quân, hay là kéo anh ấy vào những chuyện của tớ nữa.”
Thái Văn Bối nghe vậy có chút không hiểu: “Cậu sợ liên lụy tới anh ấy hả?”
Nhan Lam hơi suy tư, cuối cùng cô lựa chọn im lặng không nói: “Tớ tắt máy trước đó.”
“Ể? Khoan- khoan đã!”
“Tút tút tút” một hồi kéo dài, màn hình điện thoại tối đèn rồi tắt ngấm. Nhan Lam tuy không ở cạnh nhưng vẫn có thể đoán ra được Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia hiện tại đang giận dữ lắm, là cô tắt máy trước kia mà, còn không để Thái Văn Bối có cơ hội nói thêm lời nào.
Nhan Lam thở dài một hơi, lại quẳng điện thoại sang một bên.
Thật ra ngoại trừ lí do cô sợ liên lụy tới Lăng Tử Quân ra, còn một lí do khác nữa đó chính là… Nhan Lam sợ anh sẽ xem rằng cô phiền phức.
Lúc trước ở cạnh bên nhau, ngày ngày Nhan Lam đều cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình trước mặt Lăng Tử Quân. Bởi lẽ khi đó anh không để tâm đến cô, cô cũng không dám làm gì thu hút sự chú ý của anh, Nhan Lam rất sợ Lăng Tử Quân sẽ chán ghét cô, sẽ xem rằng cô là một con người ồn ào phiền phức.
Lăng Tử Quân từ lâu đã không có hảo cảm với cô rồi, Nhan Lam hoàn toàn không hy vọng khi hai người kết hôn, anh sẽ càng thêm ghét cay ghét đắng cô, thù hận cô đến mức ngay cả nhìn mặt cô mà anh cũng không muốn. Nhưng đến cùng, cho dù lúc đó cô có tận lực khiến anh hài lòng, không làm phật ý anh cũng không thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn.
Nói cho cùng… Lăng Tử Quân vẫn là hận cô lắm. Chắc hẳn anh rất muốn rất muốn ly hôn với cô, nếu như không có Văn Văn, Lăng Tử Quân không đời nào chịu cưới cô, không đời nào nắm tay cô bước vào lễ đường như thế.
Chỉ là Nhan Lam có chút không hiểu, rõ ràng chuyện ly hôn đó rất có lợi với Lăng Tử Quân kia mà, là cô đơn phương tình nguyện ly hôn, đã thế còn không động tới tài sản của anh nữa. Đây không phải là điều mà trước giờ anh hằng mong ước hay sao? Không hiểu tại sao từ khi ly hôn cho đến nay Lăng Tử Quân lại hành xử rất quái lạ, anh quan tâm cô một cách thái quá, lại khiến cho cô một lần nữa động lòng, có những mộng tưởng xa vời với anh!
Lòng Nhan Lam lúc này rất rối loạn, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi khi nào cũng không hay không biết.