Ánh hoàng hôn buông xuống, thành phố dần chìm vào trong bóng đêm tối tâm tĩnh mịch.
Một chiếc taxi lao nhanh trên đoạn đường dài, rẽ lái vào tiểu khu, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà cũ kĩ cuối góc đường.
Suốt đoạn đường đi tài xế sợ vị khách ngồi sau lưng nhàm chán nên đã bắt chuyện rất nhiều, nhớ lại lúc nãy đón cô là ở bệnh viện phụ sản nên cũng xởi lởi hỏi thăm tình hình sức khỏe thế nào, hỏi cô có con hay chưa. Lại không ngờ cô ấy một câu cũng không nghe thấy ông nói gì, cứ ngồi ở đó bần thần hồi lâu.
Dường như cô gái nọ tâm tình không tốt, thấy thần sắc cô vô cùng tồi tệ… tài xế đành ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Nhan Lam xuống xe, sau khi trả tiền cho tài xế xong liền bước vội vào nhà.
Khi nãy cô đã quá xúc động, nói nhăng nói cuội cái gì cũng không thèm suy nghĩ. Nhìn gương mặt tức giận của Lăng Tử Quân khi ấy, chắc có lẽ anh ấy thất vọng về cô lắm.
Lộ bản chất rồi, là một kẻ hám tiền hám danh lợi, khiến người khác nhìn vào chán ghét. Nhan Lam sắm vai phản diện như vậy, không biết Lăng Tử Quân đã đủ căm hận cô hay chưa.
Nói thật lòng cô rất đau khổ, khi nói mấy lời đó trái tim Nhan Lam như bị ai bóp nghẹn, thật sự rất chật vật để thốt ra thành lời trọn vẹn.
Cô hạ quyết tâm phải khiến bản thân mình trở nên tồi tệ nhất, trở thành người phụ nữ phóng đãng, tùy tiện, chỉ ham mê vật chất, không hề biết đến tình yêu. Cô phải cho người đàn ông kia thấy, anh không nên đối tốt với cô như thế làm gì, không nên đánh đổi tình yêu của anh chỉ để chịu trách nhiệm cho một người không xứng đáng.
Anh vốn dĩ phù hợp với thế giới hào nhoáng, phù hợp với Kiều tiểu thư gia thế tốt, tâm tính tốt, hai người họ mới chính là một đôi trời sinh, không cần phải vì trách nhiệm với Nhan Lam và con mà hủy hoại tương lai của mình.
Nhan Lam nghĩ thông suốt rồi.
Lúc Lăng Tử Quân nói anh sẽ cho cô tất cả những gì mà cô muốn, khoảnh khắc đó cô đã nghĩ người đàn ông này quả nhiên là người mà cô đã yêu đơn phương nhiều năm. Anh vẫn luôn như thế, là một người vô cùng tốt bụng, sẽ vì lợi ích của người khác và bỏ quên bản thân mình.
Rõ ràng anh yêu Kiều Thể Vi, lại vì muốn chịu trách nhiệm với cô mà ẩn nhẫn thiệt thòi.
Thứ Nhan Lam mong muốn thật ra chỉ đơn giản thôi. Cô lúc này không cầu hư vinh, không cầu tiền bạc.
Nhan Lam chỉ mong Lăng Tử Quân sẽ luôn có được hạnh phúc, viên mãn cả đời.
Thế nên cô đã quyết định sẽ đẩy Lăng Tử Quân ra xa, chỉ cần anh không áy náy muốn chịu trách nhiệm với cô là được, anh nên lấy Kiều Thể Vi và rồi hãy quên hết đi những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ!
–
Cả ngày nay sự việc bất ngờ ập tới khiến thần kinh mỏng manh của Nhan Lam chịu quá nhiều kích thích.
Sắc trời đã tối, Nhan Lam sau khi tắm xong thì ra phòng khách ngồi nghỉ một chút.
Vành mắt của cô vẫn còn đỏ ửng, bởi vì khi nãy vào nhà đã không nhịn được khóc một trận long trời lở đất, bây giờ gương mặt tiều tụy trông vô cùng đáng thương.
Cô cũng chẳng còn sức lực để nấu cơm, thầm nghĩ lát nữa có khi úp đại một bát mì ăn cho qua bữa vậy.
Trong lúc Nhan Lam đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa âm ỉ. Người nhấn chuông hẳn là đang sốt ruột lắm, không có kiên nhẫn chờ đợi mà ấn tới ba bốn lần, chuông cửa reo inh ỏi, vô cùng đinh tai nhức óc.
Nhan Lam giật mình choàng tỉnh, cô ngồi bật dậy trên ghế sofa, gương mặt thanh tú xinh đẹp bất giác nhăn nhúm lại.
Tâm trạng cô không tốt cũng ráng dằn xuống để trưng ra dáng vẻ niềm nở. Thầm nghĩ cái cách ấn chuông này, e là của bà chủ nhà rồi.
Cô nợ tiền nhà người ta mấy tháng, gần đây lo liệu chuyện nhà nên cũng quên béng đi phải trả tiền cho người ta.
Lúc mở cửa, ngoài dự đoán của Nhan Lam là không nhìn thấy bà chủ nhà đâu, chỉ thấy một người đàn ông thân mặc âu phục vô cùng phẳng phiu lịch lãm đang đứng ở đây.
Nhan Lam hoảng hồn, cô trợn tròn mắt, miệng hơi hé mở:
“Tử Quân?”
Người đàn ông kia không ừ hử gì, chỉ đưa mắt nhìn cô.
Người đàn ông kia không ừ hử gì, chỉ đưa mắt nhìn cô.
Xa xa đằng kia bà chủ nhà vốn bình thường tính cách khó nhằn thích cau có, không hiểu sao lần này không la hét ỏm tỏi lên đòi tiền nhà gì, lại vô cùng vui vẻ quay đầu bỏ đi.
Nhan Lam khó hiểu, cô đứng ngơ ngác ở đó trông về phía xa, thấy bà chủ nhà còn đặc biệt vừa đi vừa hát nữa. Dường như trên tay cầm cái gì đó mỏng mỏng như tờ giấy, bà ta cười vui như vậy, khiến Nhan Lam cảm thấy có cái gì quái quái…
Nhan Lam nghĩ nghĩ rồi lại thôi, lúc cô ngẩng mặt nhìn Lăng Tử Quân thấy anh cũng đang nhìn cô chằm chằm.
“…”
Nhan Lam giật mình thu hồi ánh mắt, cô rũ mi nhìn xuống chân mình, nhớ lại khi nãy cãi nhau với anh ấy một trận to như vậy, trước khi đi Lăng Tử Quân còn trách rằng cô vô tình… bây giờ gặp nhau cứ ngượng ngùng thế nào ấy.
Lăng Tử Quân thấy Nhan Lam không nói gì cúi đầu, thì anh lại càng không biết thu liễm ánh nhìn mà cứ chăm chăm quan sát cô.
Nhan Lam lúc này chỉ mặc đơn giản một chiếc váy ngủ mỏng manh ở nhà, bởi vì cô đi vội ra ngoài để mở cửa nên cũng quên mất phải xỏ dép lê. Nhìn hai chân thon gầy trắng mịn phơi ra trong gió, Lăng Tử Quân có chút đau lòng nhíu mày.
“Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy, vào trong đi.”
“…”
Người đàn ông kia nghiêm nghị giáo huấn cô: “Mang thai rồi thì nên cẩn thận một chút, mặc áo ấm nhiều vào, không nên để bản thân hứng gió đêm.”
Nhan Lam đương nhiên là chưa kịp phản ứng, bị Lăng Tử Quân đẩy thẳng vào trong nhà.
Bỗng nhiên tới rồi lại thản nhiên đi vào trong bếp của cô để nấu ăn, Lăng Tử Quân mang theo hai cái túi siêu thị to thật to đặt trên bàn, bắt đầu bày nguyên liệu.
Nhan Lam bị xoay như chong chóng, cô ban đầu còn ngơ ngác không hiểu gì, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.
Lăng Tử Quân bị làm sao vậy? Cô nói những lời tuyệt tình thế kia là để đẩy anh ra xa, vì sao anh lại còn tỏ ra không có việc gì, tới đây với vẻ mặt thản nhiên như vậy?
“Khi nãy tôi nói gì anh còn không hiểu nữa à?”
Nhan Lam kìm nén cơn tức giận trong lòng, thanh âm thốt lên rõ ràng là đang khắc chế cảm xúc.
Nhan Lam kìm nén cơn tức giận trong lòng, thanh âm thốt lên rõ ràng là đang khắc chế cảm xúc.
Cô thật sự giận anh lắm, giận anh vì sao tốt bụng như vậy, giận anh vì sao luôn khiến cô luyến tiếc vô cùng!
Thế nhưng mặc cho Nhan Lam có nói gì, Lăng Tử Quân vẫn luôn giữ vẻ bình thản như cũ, không thèm chấp nhặt với cô.
“Em chắc là chưa ăn tối nhỉ?”
“Lăng Tử Quân anh đừng có đùa tôi!”
“Anh sẽ nấu canh xương hầm, thịt lợn chua ngọt. À phải rồi, em có muốn ăn cơm chiên dương châu hay không?”
“Đồ điên! Anh cút đi cho tôi.”
“…”
Lăng Tử Quân không nói gì thêm mà quay vào trong bếp bắt đầu nấu ăn.
Nhan Lam đứng bất lực nhìn anh mà không thể nói gì thêm, tâm trạng cô bất ổn, nói câu nào ra câu đó đều mang theo dao găm. Vốn muốn đâm nát trái tim Lăng Tử Quân, cho anh càng thêm chán ghét, ấy thế mà mặc cho cô nói gì Lăng Tử Quân giờ đây cũng không thèm để ý nữa.
“…” Nhan Lam bất mãn nhíu mày, cô nói không được đành quay đầu đi ra phòng khách, giận đến lồng ngực phập phồng hít thở không thông.
Nhà bếp truyền ra tiếng chiên xào nấu nướng rất điêu luyện, hương thức ăn thơm ngát lan ra phòng khách kích thích cái bụng đói meo chưa được ăn gì của Nhan Lam.
Cô liếc mắt nhìn bóng lưng đang mang tạp dề đứng bếp kia của Lăng Tử Quân mà trái tim thổn thức đập mạnh. Đúng là miệng cứng nhưng lòng mềm… thấy anh như thế cô lại càng thấy tội lỗi hơn.
Xin đấy! Anh tức giận mắng em rồi về đi được không!
Mặc cho Nhan Lam ở trong lòng không ngừng cầu xin như thế nào, hiện thực vẫn là sau hơn nửa tiếng Lăng Tử Quân ở trong bếp đã nấu xong mấy món ăn.
Anh mang theo mấy dĩa thức ăn phong phú bày ra bàn, từ hình thức đến mỹ vị đều vô cùng tuyệt vời, rất có tay nghề.
Lăng Tử Quân gọi một tiếng:
“Có thức ăn rồi, mau tới đây ăn đi.”
Nhan Lam nghe theo tiếng gọi thì chậm rì rì đi vào phòng bếp, cô hít vào một hơi đầy ắp trong lồng ngực, nhìn anh đang đứng ở cạnh bồn rửa tay.
Nhan Lam nghe theo tiếng gọi thì chậm rì rì đi vào phòng bếp, cô hít vào một hơi đầy ắp trong lồng ngực, nhìn anh đang đứng ở cạnh bồn rửa tay.
Người phụ nữ cắn răng hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn là nói:
“Anh có thôi ngay đi không? Còn thực sự muốn đóng vai người tốt, đi chịu trách nhiệm với tình một đêm của mình à?”
Lăng Tử Quân không thèm để ý, anh bới cho Nhan Lam một bát cơm to, rồi đi lại phía cô, mặc cho Nhan Lam đang trừng mắt nhìn mình, anh chỉ dịu dàng kéo cô ngồi xuống ghế.
“Ngồi xuống đi, thử tay nghề anh xem có hợp với khẩu vị của em không.”
“Lăng Tử Quân anh đúng là đồ điên!”
Nhan Lam tức đến muốn ngất đi, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ… không lẽ tốt đến mức này sao, bỏ qua hạnh phúc của mình cũng muốn chịu trách nhiệm với cô cho bằng được?
“Bà bầu sắp tới nghén ăn lắm, nếu em không thích món nào thì để lần sau anh đổi món khác cho em. Anh nấu ăn cũng rất khá, sẽ không làm em thất vọng đâu.”
Lăng Tử Quân bỏ mặc lời Nhan Lam nói, anh cũng tự bới cơm cho mình, ngồi xuống cái ghế đối diện cô.
Lửa giận dâng lên ngùn ngụt, Nhan Lam không thèm cầm đũa, chỉ ngồi nhìn anh chằm chằm.
“Lăng Tử Quân, anh rốt cuộc muốn cái gì?”
“Anh không muốn gì cả, chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm đàng hoàng.”
“Ăn cơm?” Nhan Lam bật cười trào phúng: “Anh lấy tư cách gì ngồi ăn cơm chung với tôi.”
“Tư cách là cha của con em, là chồng tương lai của em.”
“Lăng Tử Quân! Tôi mong anh thận trọng lời nói của mình. Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không lấy anh, càng không để con tôi gọi anh một tiếng cha.”
Giữa hai người nảy sinh căng thẳng, căn nhà nhỏ tràn ngập trong tiếng tranh cãi không có hồi kết.
Sau cùng Lăng Tử Quân không để ý Nhan Lam nữa, anh tiếp tục dùng cơm của mình.
Nhan Lam đưa mắt nhìn anh, cổ họng nghẹn ứ cảm giác khó chịu, hốc mắt cô cũng dần đỏ lên.
“Khi nãy em khóc à?”
“Liên quan gì tới anh.”
Nhan Lam chột dạ đảo mắt đi nơi khác, Lăng Tử Quân nhìn thấy cô như vậy thì càng thêm đau lòng.
Lúc vừa vào nhà Lăng Tử Quân đã thấy vành mắt của cô đỏ ửng, gương mặt Nhan Lam tiều tụy không có sức sống nào, trông cô vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn vào không nhịn được muốn ôm vào lòng yêu thương.
Thế nhưng cô lại như một con mèo xù lông đang giận dữ, bất cứ lúc nào thấy người lại gần đều tức giận muốn giơ móng vuốt ra cào cấu.
Lăng Tử Quân thương cô, lại không biết làm sao để đến gần bên Nhan Lam vỗ về.
Có lẽ Nhan Lam buồn và khóc vì biết được cô đã mang thai con của anh…
Đêm hôm đó xảy ra quan hệ, Lăng Tử Quân biết Nhan Lam vẫn còn là một xử nữ. Cô và Lăng Tử Phong quen nhau nhiều năm vẫn chưa tiến xa đến mức ấy, có lẽ đêm đó Nhan Lam đã nhận nhầm anh thành Lăng Tử Phong, và rồi trao đi một đêm để xảy ra chuyện ngoài ý muốn là có con.
Đêm hôm đó xảy ra quan hệ, Lăng Tử Quân biết Nhan Lam vẫn còn là một xử nữ. Cô và Lăng Tử Phong quen nhau nhiều năm vẫn chưa tiến xa đến mức ấy, có lẽ đêm đó Nhan Lam đã nhận nhầm anh thành Lăng Tử Phong, và rồi trao đi một đêm để xảy ra chuyện ngoài ý muốn là có con.
Cùng một người mình không thích lên giường đã là chuyện vô cùng khó chấp nhận, đã thế còn mang thai con của người đó, hẳn là Nhan Lam đã tuyệt vọng lắm.
Nhìn cô như vậy, anh rất không đành lòng.
Lời nói tuyệt tình của Nhan Lam lúc chiều Lăng Tử Quân vẫn luôn ghi nhớ mãi. Anh từng căm hận cô vì sao lại biến thành một người như thế, trở nên xa lạ không giống với trước kia.
Thế nhưng Lăng Tử Quân lại nghĩ, nếu tương lai mai này anh không có cô ở bên cạnh mình, sinh mệnh cô độc trải qua như thế, Lăng Tử Quân thực sự cảm thấy không chấp nhận nổi.
Vậy nên anh hạ quyết tâm đến đây cũng vì muốn thỏa hiệp cùng Nhan Lam, hy vọng cô có thể gả cho anh.
“Đứa bé trong bụng em, em tính thế nào đây?”
Đột nhiên Lăng Tử Quân lại hỏi đến đứa bé, Nhan Lam có chút dè chừng nhìn anh.
“Tính như thế nào cũng không liên quan gì tới anh.”
“Sao lại không liên quan cho được, dù sao anh cũng là cha của đứa bé.”
Lăng Tử Quân vẫn trầm giọng nhắc nhở cô, việc anh là cha của đứa bé là sự thật hiển nhiên không có cách nào có thể thay đổi được.
“Em căm ghét anh cũng được, thế nhưng đừng bỏ đứa bé.”
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông kia bật thốt, sắc mặt của Lăng Tử Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghe anh khuyên nhủ cô, Nhan Lam có chút bối rối. Khí thế vừa rồi đột nhiên biến đâu mất tâm, cô nhỏ giọng nói.
“Tôi- tôi không có ý định sẽ bỏ con.”
“Vậy thì tốt.”
“…”
“Thế sinh nó ra thì sao?”
“Thì… thì tôi…”
“Nhà em đang khốn khó, bố vừa mất, mẹ lại nhập viện.” Lăng Tử Quân trực tiếp ngắt lời Nhan Lam, anh thẳng thắn hỏi cô: “Em định sẽ để con trưởng thành trong cái điều kiện này à?”
Lời thật lòng thường rất chua chát, nghe Lăng Tử Quân nói mà như xát muối vào tim Nhan Lam. Cô nhất thời không biết trả lời thế nào, im lặng lát sau vẫn không thể phản bác.
Rồi đột nhiên Lăng Tử Quân lại nói:
“Nếu em muốn câu rùa vàng, anh cũng không ngại làm rùa vàng mắc câu của em. Vì em, anh chấp nhận mọi thứ.”