Bệnh viện phụ sản Lâm Tịnh.
Nhan Lam lúc này đã làm xong xét nghiệm máu thử thai, cô cầm tờ giấy báo kết quả đi lửng thửng trên đoạn hành lang dài ngoằng của bệnh viện mà lòng ngổn ngang bất định.
Giờ này bệnh viện vắng người, Nhan Lam cô độc bước đi không định hướng, vành mắt cô đỏ ửng, trong lòng rối loại những loại cảm xúc phức tạp.
Nếu như không phải cô tự véo mình đến đỏ cả da thịt, đau điếng mà ứa nước mắt… thì Nhan Lam cũng không tin được là mình thực sự đã mang thai.
Khi nãy xem que thử thai thì còn có thể hy vọng nhỏ nhoi bản thân đã thử sai, nhưng lần này ngay cả xét nghiệm máu cũng cho là cô đã mang thai đứa bé, còn có thể nhầm lẫn gì nữa chứ.
Nhan Lam thẫn thờ như người vô hồn đi ra khỏi bệnh viện, lúc cửa kính đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt không kiềm được rơi xuống dữ dội.
Có con đáng lý phải là điều vui vẻ, thế nhưng người làm mẹ như cô thực sự quá bất lực.
Cô không muốn có con ngay lúc này chút nào, cô phải làm sao để nuôi nấng nó trưởng thành đây? Cô không đành lòng bỏ nó, lại không biết sau khi sinh nó ra thì cả cô và con phải sống một cuộc sống vất vả khổ cực như thế nào nữa.
Nhan Lam không muốn phải thêm một đứa trẻ chịu khổ, càng không muốn nó thành bản sao của cô. Không muốn nó trưởng thành vất vả, không muốn nó thua sút bạn bè.
Với hoàn cảnh của gia đình cô lúc này, Nhan Lam thực sự mất đi phương hướng sống.
Lần trước Nhan Lam đã mặt dày đến nỗi nói mấy lời đó với Lăng Tử Quân để xin anh trợ cấp tiền, bây giờ muốn gọi điện cầu cứu cũng không có cách nào.
Cô không còn mặt mũi nhờ anh giúp đỡ nữa… dẫu sao anh ấy và Kiều Thể Vi cũng sắp kết hôn, hai người họ hạnh phúc viên mãn thì không lý gì cô lại lấy đứa bé ra để hủy hoại mối hôn sự này.
Ngay từ đầu đã là cô sai, cô đúng là hết thuốc chữa.
Trong lúc Nhan Lam còn đang tự trách bản thân mình, đằng xa, chiếc Porsche đời mới nhất dừng lại trước cổng bệnh viện. Tài xế còn chưa kịp xuống xe mở cửa, người đàn ông ngồi ở phía sau với âu phục chỉnh tề vội vội vàng vàng bước ra.
Anh nhanh chân đi về phía Nhan Lam, lúc nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng, Lăng Tử Quân cũng quên mất đi sự vui mừng nãy giờ.
Anh vô cùng lo lắng nắm tay cô.
“Em không sao chứ? Em đau ở đâu à?”
Thấy Lăng Tử Quân đột nhiên lại quan tâm lo lắng như vậy, Nhan Lam có chút bất ngờ, cô quên đi cả khóc, gương mặt khó coi trông như vừa mới ăn quả đắng.
“Không, không sao hết…”
Cô cố tình né tránh những cái ôm thân mật của anh, gạt tay Lăng Tử Quân ra.
“Anh tới đây làm gì?” Vừa nói Nhan Lam vừa lén gấp đôi tờ giấy xét nghiệm, giấu nó vào trong túi xách của mình.
Nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Nhan Lam, và hành động bất thường lúc này khiến Lăng Tử Quân có chút không vui.
Gương mặt anh đổi sắc, nhanh trong tức khắc trở nên vô cùng lạnh lùng khó gần. Nhan Lam có chút hoảng sợ, cô lùi người về phía sau, không ngờ lại có người đang đi tới. Lăng Tử Quân nhanh tay kéo cô về phía mình, bàn tay đỡ lấy sau lưng vòng eo thon gọn, nhốt cô vào lồng ngực.
Hơi thở gần như gang tấc phả lên vành tai cô, Nhan Lam ở trong lòng người đàn ông kia âm thầm đỏ mặt, rồi cô hoảng sợ đẩy anh ra.
“Anh đừng đứng gần tôi như vậy…”
Đối mặt với người phụ nữ cứ luôn cự tuyệt mình thế này, trái tim của Lăng Tử Quân quả thực phải luyện thành sắt thép mới mong sẽ không đau đớn.
Anh không vui nghiêm mặt, rồi lại dằn xuống cơn đau như xé lòng lúc này.
Sao cũng được… không yêu anh cũng được, nhưng đã mang thai con của anh thì anh phải bắt cô về làm vợ!
“Em có thai đúng không?”
Bỗng dưng Lăng Tử Quân thẳng thừng đề cập đến việc này khiến Nhan Lam không kịp phản ứng. Sắc mặt Nhan Lam thoáng chốc xanh xao, cô trộm nuốt khan một ngụm, vẻ mặt tràn ngập lo sợ.
Sao anh ấy lại biết?
Có phải lúc này anh ấy đến đây để khuyên cô nên bỏ đứa bé đi hay không?
Có phải lúc này anh ấy đến đây để khuyên cô nên bỏ đứa bé đi hay không?
“Anh nói gì vậy chứ, đồ thần kinh.”
Nhan Lam giận quá nên không thể kiềm chế nỗi tâm tình của mình, cô quay mặt đi nơi khác không muốn nhìn Lăng Tử Quân nữa, chỉ lo lời nói của mình sẽ có sơ hở bị anh nắm thóp.
Thế nhưng Lăng Tử Quân hoàn toàn đã biết trước được kết quả, anh nắm chắc được Nhan Lam đã mang thai nên mới muốn đến đây nhận vợ nhận con. Mà nào ngờ cô gái này vẫn cứ cứng miệng nói không phải, còn khóc đến đỏ mắt như vậy…
Không lẽ cô ấy không muốn có con với anh?
“Em không cần giấu anh, em đến bệnh viện để làm gì chứ, không phải là đi xét nghiệm thử thai sao?”
“Sao anh biết? Anh cho người theo dõi tôi?”
“Nếu anh không cho người theo dõi em, thì em sẽ định giấu anh chuyện mình mang thai con của anh sao?”
“Tôi giấu thì sao chứ? Liên quan gì tới anh! Vả lại giữa chúng ta đã giải quyết xong với nhau rồi, không nên dây dưa mãi thế này nữa.”
Hai bên giằng co không có hồi kết, tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, náo động một phen trước cửa bệnh viện.
“Em đi theo anh.”
Lăng Tử Quân không hề muốn cãi nhau với cô, anh nắm tay Nhan Lam muốn dắt đi. Thế nhưng Nhan Lam lại giật tay lại, bộ dạng dè chừng tránh né anh.
“Anh muốn đi đâu?”
“Về nhà anh.”
“Về nhà anh?”
“Về nhà thưa với bố mẹ một tiếng, anh muốn cưới em.”
“…”
Câu nói của Lăng Tử Quân như là một tin chấn động khiến Nhan Lam không thể nào tiếp thu nổi. Cô ngỡ ngàng bị anh kéo đi một đoạn, mãi đến khi hai người họ đi gần tới xe thì cô mới hoàn hồn vung tay.
“Anh đừng có đùa nữa.”
“Đùa?”
Mặt mày Lăng Tử Quân nghiêm túc, anh ghì chặt tay cô không chịu buông: “Em mang thai con của anh, còn không muốn lấy anh?”
Lăng Tử Quân cứ liên tục nói đi nói lại câu “mang thai con của anh” không biết là có ngụ ý gì. Mang thai con của anh thì sao chứ, con trong bụng cô, thì cô phải bảo vệ nó.
Không biết Lăng Tử Quân muốn làm cái gì. Anh có vị hôn thê của mình rồi, sắp tới là hôn lễ của bọn họ, anh đưa cô đi rồi còn nói muốn cưới cô, Lăng Tử Quân nghĩ Nhan Lam sẽ tin anh chắc?
Không biết chừng người đàn ông này lại muốn cô bỏ đứa bé thì đúng hơn…
Lăng Tử Quân cẩn trọng như vậy, trước giờ trên con đường trưởng thành và sự nghiệp của anh ấy chưa từng có vết nhơ nào, sao anh có thể để cho tình một đêm của mình mang thai con của anh chứ. Càng đừng nói đến việc lấy một người như cô làm vợ…
“Lăng Tử Quân, anh buông tôi ra!”
“Lăng Tử Quân, anh buông tôi ra!”
Mặc cho Nhan Lam gào thét, Lăng Tử Quân vẫn nhất quyết giữ chặt tay không cho cô chạy.
“Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta ngoài giao dịch tình tiền ra thì không còn gì khác. Đêm hôm đó đã là quá đủ, tôi đã nhận tiền của anh, từ nay không cần anh đến chịu trách nhiệm.”
Nhan Lam trong lúc rối loạn mà nói không thèm suy nghĩ, cô cũng chẳng buồn quan tâm tương lai mình sẽ nuôi nấng đứa con trong bụng ra sao. Chỉ cần có thể bảo vệ nó, thì cô có thể làm tất cả.
Cô không muốn cô và con là gánh nặng của Lăng Tử Quân!
“Vì sao em cứ luôn miệng phủ nhận mối quan hệ của chúng ta vậy chứ?”
“Mối quan hệ của chúng ta? Chúng ta thì có mối quan hệ gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không muốn tranh giành bất cứ cái gì với Kiều tiểu thư cả, anh đừng có suốt ngày đi theo tôi lo lắng đủ điều. Một khi đã nhận tiền rồi thì tôi sẽ không để lộ chuyện đêm hôm đó cho ai biết.”
Nhan Lam cứ đinh ninh nghĩ suy nghĩ của cô là đúng nên một mực giãy dụa muốn tránh né Lăng Tử Quân, thế nhưng anh lại bá đạo giữ chặt cô lại, siết cô vào vòng tay không cho cô phản kháng.
“Nhan Lam, em bình tĩnh nghe anh nói được không?” thấy Nhan Lam mất bình tĩnh, Lăng Tử Quân cũng bắt đầu hạ giọng, không dám để cô kích động hơn.
“Anh không hề sợ em sẽ nói chuyện đêm hôm đó cho người khác biết.”
“Vả lại em không cần phải tranh giành với người khác… em muốn cái gì, anh đều có thể cho em cái đó.”
“…”
Với thanh âm trầm thấp mang đầy sự chân thành kia của Lăng Tử Quân, Nhan Lam nghe thấy thế thì đột nhiên im lặng không giãy dụa nữa.
Lúc này cô sững sờ không biết nói gì mà cứ đứng lặng người ở đó mặc cho Lăng Tử Quân ôm.
“Được rồi… đừng quấy nữa, em đang có thai, không nên cử động mạnh đâu.”
Lăng Tử Quân vẫn ôn tồn như cũ bảo ban cô, anh đưa tay xoa xoa nhẹ lưng Nhan Lam, dỗ cô như dỗ em bé.
Nhan Lam sững người không nói được lời nào, đột nhiên hốc mắt của cô cay quá.
Lăng Tử Quân vẫn ôn tồn như cũ bảo ban cô, anh đưa tay xoa xoa nhẹ lưng Nhan Lam, dỗ cô như dỗ em bé.
Nhan Lam sững người không nói được lời nào, đột nhiên hốc mắt của cô cay quá.
Trong phút chốc Nhan Lam như nghĩ thông suốt.
Có lẽ cô đã nghĩ sai về anh rồi. Sao Lăng Tử Quân có thể là người xấu xa muốn hãm hại đứa con trong bụng cô chứ.
Chắc lẽ gần đây cô gặp quá nhiều chuyện không vui, lại nhận được tin có con mà xúc động, cảm xúc lúc này rối loạn nên suy nghĩ cũng không được thấu đáo.
Người như Lăng Tử Quân tốt bụng như vậy, luôn suy nghĩ cho người khác. Nhan Lam quen biết anh bao lâu nay, còn không hiểu được tính anh sao. Nhan Lam biết anh chịu cưới cô cũng vì thương hại mà thôi, anh thương gia cảnh cô, cũng thương đứa con trong bụng cô nếu mai này sinh ra không có cha, không nỡ để nó chịu thiệt thòi.
Đối mặt với chính nhân quân tử… kẻ làm tiểu nhân như cô thực sự hổ thẹn quá. – Nhan Lam đau khổ gục đầu lên vai anh.
Lăng Tử Quân thấy cô không phản kháng nữa thì liền thở phào nhẹ nhõm, định bụng sẽ dỗ cô về nhà anh, sau đó làm hòa với Nhan Lam. Thế nhưng suy nghĩ kia vừa mới hình thành còn chưa kịp thực hiện, Nhan Lam lại tàn nhẫn đâm anh một dát dao trí mạng.
“Thứ tôi cần thực ra chỉ là tiền mà thôi.”
Lời nói kia mang theo cay nghiệt buông xuống khiến Lăng Tử Quân không kịp thời phản ứng.
Anh không tin vào sự thật.
“Em ghét anh đến thế sao?”
Thanh âm Lăng Tử Quân không kiềm chế được mà run rẩy, anh buông thõng hai tay không ôm lấy Nhan Lam nữa, lúc này ánh mắt anh nhìn cô rất tuyệt vọng.
Nhan Lam thản nhiên: “Phải, tôi không thích anh.”
“…”
Trong lòng Lăng Tử Quân lúc này nghĩ, hẳn là cô xem thường anh, xem thường tình cảm của anh lắm. Bởi thế nên dẫu cho có là bên nhau một đêm cũng không màng mọi thứ rũ sạch quan hệ với anh. Hiện tại mang thai con của anh rồi còn có ý định giấu giếm…
Đã không yêu anh, ngay cả con cũng không cần ư?
Lăng Tử Phong không thể cho cô ấy danh phận đàng hoàng, vừa đi nước ngoài liền cứ thế chia tay cô ấy… thế mà Nhan Lam vẫn luôn trông mong anh ấy về nối lại tình xưa. Còn Lăng Tử Quân thì sao, anh có gì không tốt, có gì không bằng anh trai anh đâu chứ. Anh cầu còn không được, anh tha thiết hy vọng cô ấy trở thành vợ của mình, trở thành mẹ của con anh.
Nhưng cô ấy thì không… Nhan Lam không mong muốn điều này.
Nhìn vào ánh mắt của Nhan Lam lúc này khiến Lăng Tử Quân rất hoài nghi không hiểu, anh không nắm bắt được ý muốn của cô, không thể hiểu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Tôi vốn định câu rùa vàng, lại không ngờ Lăng Tử Phong không cần tôi. Hay là anh thích đổ vỏ vậy? Con thì chắc là của anh rồi đấy… nào có thể của người khác được.”
Nhan Lam bật cười, nụ cười của cô nghe sao lạnh lùng tàn nhẫn quá.
Khoảnh khắc đó như có người nhẫn tâm xé nát tâm can anh, Lăng Tử Quân đứng thẫn thờ một chỗ, mắt hướng mắt nhìn người phụ nữ mà anh yêu nhất…
Nỗi tuyệt vọng dâng tràn trong đáy mắt anh, Lăng Tử Quân giận đến mức cả gương mặt bắt đầu đỏ lên, tay nắm lại thành đấm.
“Nhan Lam, em tuyệt tình lắm.”