Chương 754:
“Ai biết được cô thế nào, tôi không quan tâm, cũng không muốn biết.” Cố Niệm Chi lạnh lùng nói, “Nhưng mà cô lén lút vào phòng của tôi, động chạm vào đồ của tôi, đó là trộm cắp, nghiêm túc mà nói, tôi có thể báo cảnh sát.”
“Nói bậy! Tôi không trộm thứ gì của cô cả, cô không thể vu cáo tôi như thế được!”
Miêu Vân Tiêu hơi kinh hoảng. Đúng là cô ta chỉ đi vào nhìn thôi, sau đó vì thấy mấy nhãn hiệu mà chị họ cô ta dùng nên cô ta mới cầm lên xem kĩ một chút vì tưởng là hàng giả, không ngờ lại là hàng thật…
“Nhưng mà tôi cảm thấy rất khó hiểu. Tôi nhớ là khi đi tôi đã khóa cửa rồi, cô vào bằng cách nào?” Cố Niệm Chi khoanh tay, không có ý định buông tha cho Miêu Vân Tiêu.
Người này cứ hở một chút là giở trò này nọ, Cố Niệm Chi cảm thấy mình không cần thiết phải nín nhịn nuông chiều theo cô ta nữa.
Hoắc Thiệu Hằng đã dạy cô rằng, đối với những người không hợp với mình, một là nhẫn nhịn, hai là cút.
Hôm nay là ngày đầu tiên mà đã thế này, cô không muốn hai năm rưỡi tiếp theo cũng đều trôi qua như vậy.
Nghiêm Khả Hoa cũng kinh ngạc, “Cậu đã khóa cửa rồi ư? Không thể nào? Cậu khóa thì sao Miêu Vân Tiêu lại vào được? Hơn nữa, Miêu Vân Tiêu có gia thế rất tốt, nhà cũng rất giàu có, sao có thể làm chuyện đó được? Ngược lại chính cậu…”
Nghiêm Khả Hoa bênh Miêu Vân Tiêu, ánh mắt nhìn Cố Niệm Chi đầy dò xét, “Với gia cảnh nhà cậu, mọi người đều biết rằng bố mẹ cậu đều đã mất cả rồi, ở đâu ra lắm tiền mà mua những mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm hàng hiệu đẳng cấp như thế được?”
Cố Niệm Chi khoanh tay, lạnh lùng đứng chắn tại cửa ra vào, nói với Nghiêm Khả Hoa trước: “Bạn học Nghiêm, đề nghị cô thu hồi lại những lời cô vừa mới nói. Nếu không tôi sẽ kiện cả cô đấy.” Nói xong, ánh mắt cô từ trêи mặt Nghiêm Khả Hoa chuyển về phía Miêu Vân Tiêu, rồi lại từ Miêu Vân Tiêu chuyển về Nghiêm Khả Hoa.
Cô tiếp tục hỏi Miêu Vân Tiêu, “Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô làm thế nào mà vào được phòng tôi?”
Ánh mắt Miêu Vân Tiêu lóe lên, không dám đối mặt với Cố Niệm Chi.
Cô ta ở một mình trong căn phòng này đã nửa năm, đương nhiên có chìa khóa cả hai phòng ngủ rồi.
Hôm nay Cố Niệm Chi vừa chuyển tới, Miêu Vân Tiêu còn chưa kịp nộp lại chìa khóa lên khoa.
“Không dám nói à? Có phải cô còn có một chiếc chìa khóa phòng tôi nữa đúng không?” Cố Niệm Chi đã đoán được chuyện gì xảy ra, cô chỉ vào Miêu Vân Tiêu và Nghiêm Khả Hoa nói, “Được rồi, tôi sẽ kiện cả hai cô.”
“Kiện tôi ư?! Cô không nhầm chứ?!” Nghiêm Khả Hoa cũng có chút luống cuống, “Tôi nói sai cái gì mà cô lại muốn kiện tôi hả?! Cô không nghe ra là tôi vì hòa giải, vì để tốt cho cô sao?!”
Nghiêm Khả Hoa sốt ruột nháy mắt mấy cái với Cố Niệm Chi để cô đừng có đắc tội với Miêu Vân Tiêu.
Nghiêm Khả Hoa xuất thân phổ thông, nhưng từ nhỏ đã học rất giỏi, do đó mới có thể thi đỗ vào khoa Luật trường Đại học B tốt nhất Đế quốc Hoa Hạ, thẳng tiến từ đại học lên tới nghiên cứu sinh.
Nếu như cô ta thật sự bị kiện, vậy thì trong lý lịch trong sạch của cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện một vết nhơ khó coi. Kể cả Cố Niệm Chi có không kiện thắng thì nó cũng sẽ ảnh hưởng tới chuyện tìm việc làm sau này của cô ta.
Còn gia thế bối cảnh của Miêu Vân Tiêu thì không phải những sinh viên bình thường như bọn họ có thể chống lại được. Cô bênh Miêu Vân Tiêu cũng là vì sợ Cố Niệm Chi không biết bối cảnh của Miêu Vân Tiêu mà đắc tội với cô ta thôi.
Một cô bé mồ côi vất vả lắm mới được làm nghiên cứu sinh thạc sĩ Luật của Hà Chi Sơ ở Đại học B, không thể vì nông nổi nhất thời mà hủy hoại tương lai được.
“Khả Hoa, cậu đừng làm người tốt nữa, người ta căn bản có nhận ơn của cậu đâu.” Miêu Vân Tiêu nắm chặt tay, “Cậu cũng không nói sai. Cô ta chỉ là một cô bé mồ côi, bố mẹ đều đã mất, thế mà lại dùng mỹ phẩm và đồ trang điểm tốt như thế, ai cũng biết tiền đó từ đâu mà tới!”
“Tiền của tôi từ đâu tới? Cô nói tôi nghe thử xem nào.” Cố Niệm Chi vừa nói, vừa lặng lẽ thò vào trong túi quần, lẳng lặng mở chức năng ghi âm của điện thoại ra.
Điện thoại di động của cô đã được Triệu Lương Trạch cải tiến toàn bộ, cực kì thuận tiện cho việc ghi âm ghi hình.
“Có ai mà không biết chứ? Cô đừng có mà giả vờ giả vịt nữa.” Miêu Vân Tiêu nhếch miệng, “Đừng để cho tôi phải nói ra những lời khó nghe.”
“Cô nói đi! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp cô, thế mà cô lại biết được tiền của tôi từ đâu tới, chẳng lẽ cô có năng lực tiên tri sao?”