Chương 755:
Hai tay Cố Niệm Chi đút trong túi quần, dáng vẻ rất thản nhiên, chờ Miêu Vân Tiêu tự chui đầu vào lưới.
“Không cần phải tiên tri, chỉ cần suy luận đơn giản là ra thôi.” Miêu Vân Tiêu đi vòng quanh Cố Niệm Chi một vòng, “Gia thế của cô phổ thông, bố mẹ đều đã mất, vẫn chỉ luôn đi học, nhưng lại sinh hoạt xa hoa như thế. Hơn nữa, dung mạo cô cũng không tệ, cho nên người có đầu óc đều có thể kết luận được, tiền của cô có lai lịch không rõ, có lẽ căn bản cũng không sạch sẽ gì!”
Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, ấn nút tạm dừng, sau đó nói với Nghiêm Khả Hoa và Miêu Vân Tiêu, “Ừm, những lời các cô vừa nói, từ khía cạnh pháp luật, đã đủ để cấu thành tội phỉ báng nhân phẩm đối với tôi. Tôi sẽ giữ lại quyền lợi tố tụng, tùy vào biểu hiện sau này của hai cô mà quyết định.”
“Cô dám kiện tôi ư?!” Miêu Vân Tiêu cũng nhịn không được nữa, vịn vào vai Nghiêm Khả Hoa cười nghiêng cười ngả, “Cô có thể đi hỏi thăm một chút thử xem, Thẩm phán Tòa án nhân dân Trung cấp ở Đế đô là ai. — Cô muốn kiện tôi à, cô chắc là Tòa án sẽ thụ lý vụ kiện của cô sao?”
Nếu như Tòa án không thụ lý thì cô có mà kiện cái rắm!
“Ồ?” Cố Niệm Chi như có điều suy nghĩ, “Thẩm phán Tòa án nhân dân trung cấp là người nhà cô sao?”
“Đương nhiên.” Miêu Vân Tiêu buồn cười nhìn cô, “Bây giờ cô còn muốn kiện tôi sao?”
“Sao mà không kiện?” Cố Niệm Chi nhún vai, “Hẳn là người nhà cô sẽ phải tránh vụ kiện của tôi với cô, vì nguyên tắc tránh hiềm nghi. Tôi cũng không tin người nhà cô dám công khai vi phạm thủ tục pháp lý, dùng quyền thế làm việc riêng.”
Miêu Vân Tiêu lo lắng biến sắc, “Cô nói cái gì?!”
“Sao? Sợ rồi à? Người nhà cô mà dám lấy quyền thế làm việc riêng, tôi dám kiện thẳng lên Tòa án tối cao, ngay cả người nhà cô cũng kiện luôn. — Thế nào? Chưa từng thấy ai kiện Thẩm phán sao?”
Miêu Vân Tiêu lập tức tịt ngòi.
Thẩm phán Tòa án nhân dân trung cấp ở Đế đô là dượng cô ta.
Mẹ của cô ta có ba chị em gái. Mẹ cô ta gả cho một thương nhân, hai người khác, một người gả cho quân nhân, một người gả cho thẩm phán, địa vị cao hơn nhà cô ta nhiều. Có điều, nhà cô ta giàu có, cho nên ba nhà cũng coi như qua lại hòa thuận với nhau.
Nhưng nếu như bị Cố Niệm Chi làm náo loạn như thế này, kiện thẳng một đường lên trêи, cho dù là dượng ruột của cô ta cũng không dám ra mặt nói đỡ cho cô ta…
Hơn nữa, lúc bình thường đều là nhà cô ta phải nịnh nọt hai người dượng đó, sao cô ta dám gây phiền toái cho họ chứ?
Vừa rồi chẳng qua cô ta chỉ dọa Cố Niệm Chi mà thôi, hơn nữa những bạn học khác biết được bối cảnh của cô ta đều phải nhường nhịn cô ta ba phần, đều không cần cô ta phải lôi mấy người dượng của mình ra.
Lần này, không ngờ cô ta đã bê hai người đó ra rồi mà Cố Niệm Chi vẫn còn không chịu nể mặt.
Chẳng lẽ người đàn ông bao nuôi Cố Niệm Chi lại thật sự là tai to mặt lớn sao?
Miêu Vân Tiêu không kìm lòng được nhớ tới chàng trai hồi sáng đi cùng với Cố Niệm Chi.
Từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp một chàng trai nào tuấn mỹ như vậy, thật đúng là chỉ cần nhìn một chút đã khiến cho người ta ngạt thở.
Còn cả chiếc xe quân đội mà khi Cố Niệm Chi tới trường đã đi nữa…
Đủ loại manh mối nối lại với nhau khiến cho Miêu Vân Tiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng, cô ta cũng đè xuống cơn uất ức trong lồng ngực, nói: “Thôi được rồi, bạn học Cố. Cô thắng! Là tôi không đúng, cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi một lần đi.”
Nghiêm Khả Hoa sợ ngây người, từ trước tới nay cô ta chưa từng thấy Miêu Vân Tiêu hạ thấp quá mức như thế này với người khác bao giờ…
Vì sao Cố Niệm Chi dọa kiện cô ta một cái, cô ta đã như quả pháo lép thế rồi?
Nghiêm Khả Hoa kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu.
Cố Niệm Chi cũng đã căm ghét Miêu Vân Tiêu tới tận xương tủy rồi.
Không vì điều gì khác, chỉ vì cô ta phỏng đoán mối quan hệ của cô và Hoắc Thiệu Hằng như thế cũng đã là vượt qua ranh giới cuối cùng của cô.
Loại người này, cô không muốn ở chung với cô ta.