Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 771



Chương 774:

 

Nghe thấy câu này, Hà Chi Sơ cảm thấy rất thoải mái. Anh ta ừ một tiếng, đến lúc quay đầu lại thì phát hiện Cố Niệm Chi đã không còn ở đó nữa rồi.

 

“Chạy nhanh như thỏ…” Hà Chi Sơ cong khóe môi, bưng tách cà phê ra khỏi phòng bếp rồi đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Vài phút sau liền thấy Cố Niệm Chi ra khỏi tòa nhà, trong tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Nhìn từ trêи xuống sẽ không thấy được biểu cảm của cô nhưng vẫn có thể thấy được cô rất chăm chú nghe điện thoại, bởi vì có vài lần suýt nữa thì cô đâm vào người khác…

 

Không cần hỏi cũng biết đó là điện thoại của ai.

 

Hà Chi Sơ không muốn nhìn nữa nên xoay người đi về phòng mình.

 

 

Cố Niệm Chi ra khỏi thang máy liền vừa đi từ từ nghe điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng biết Cố Niệm Chi phải họp lớp buổi tối nên chờ hai tiếng đồng hồ mới gọi cho cô, không ngờ cô lại không nghe ngay.

 

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

 

Anh chờ một lúc thì cuộc gọi mới được kết nối, giọng Cố Niệm Chi ngọt ngào vọng ra từ điện thoại.

 

“Hoắc thiếu ạ?”

 

“Ừ, em đang làm gì mà lâu vậy mới nghe điện thoại?”

 

“Ngại quá, Hoắc thiếu, em vừa họp với Giáo sư Hà nên không nghe máy được.”

 

“Hà Chi Sơ à?” Hoắc Thiệu Hằng mím môi, chiếc phi tiêu bay vút ra khỏi tay, cắm vào ngay giữa hồng tâm trêи bức tường đối diện.

 

“Đúng vậy, em từng nói là Giáo sư Hà mà…” Cố Niệm Chi bật cười, tung tăng nhảy chân sáo trêи con đường trong trường học.

 

Đã gần chín rưỡi tối, chẳng có mấy ai trêи đường.

 

Mọi người mới nhập học ngày đầu, còn chưa lên lớp, trời lại lạnh, cho nên gần như không có ai muốn chui ra khỏi ký túc xá.

 

Một mình Cố Niệm Chi đi rất nhanh trêи đường, vừa nghe điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng vừa nói: “Em không đi họp lớp với bạn ở lớp số một mà là đi họp với lớp nghiên cứu sinh của Giáo sư Hà.”

 

“Em cùng họp với nghiên cứu sinh tiến sĩ của Hà Chi Sơ à?” Hoắc Thiệu Hằng lại ném một cái phi tiêu nữa. Cái này cũng cắm vào cùng một điểm giống cái trước, khiến hồng tâm bị cắm như một con nhím.

 

“Vâng ạ, em là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất của Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi giải thích với anh, “Đến việc đi học, trợ cấp hay thực tập đều ở chỗ thầy ấy, trong khoa chỉ giữ học bạ và lý lịch của em thôi, bảng thành tích cũng do Giáo sư Hà viết.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, chỉ im lặng nghe Cố Niệm Chi nói.

 

Cô cứ thế nói chuyện líu lo suốt dọc đường, cho đến khi về đến trước tòa nhà ký túc xá của mình, “Hoắc thiếu ơi, em cúp máy đây, sắp vào thang máy rồi, tín hiệu trong đó không tốt lắm.”

 

“Ừ, hôm nay đến đây thôi.” Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ muốn xác nhận Cố Niệm Chi đã về đến ký túc xá, không hề có ý định nói thêm gì, “Em về nghỉ ngơi đi. Ngày mai là bắt đầu đi học rồi, đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Cố Niệm Chi vẫn chưa xem thời khóa biểu nhưng cô vẫn nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Cũng hòm hòm rồi ạ, em về xem lại thời khóa biểu nữa là được.”

 

“Ừ, vậy em ngủ ngon nhé.” Hoắc Thiệu Hằng chúc cô ngủ ngon xong liền cúp máy.

 

Cố Niệm Chi cạn lời nhìn điện thoại, Hoắc Thiệu Hằng lại cúp máy trước cô.

 

 

Lúc Hoắc Thiệu Hằng gọi cho Cố Niệm Chi thì anh vẫn chưa về nhà mà đang ở văn phòng.

 

Triệu Lương Trạch đang ngày đêm cho chạy code anh ta mới viết ra, dần dần thu hẹp phạm vi kiểm tra. Liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, hôm nay không gượng được nữa anh ta mới lôi chăn hành quân ra nằm xuống ghế sofa ở góc tường ngủ.

 

Hoắc Thiệu Hằng giúp anh ta canh phần mềm máy tính.

 

Không ai biết rằng Hoắc Thiệu Hằng cũng là một cao thủ máy tính.

 

Năm đó Triệu Lương Trạch bị anh thuyết phục đến làm việc ở Cục tác chiến đặc biệt, chứng tỏ Hoắc Thiệu Hằng có thứ khiến anh ta tin tưởng phục tùng, bản thân anh cũng không phải là kẻ không biết chút gì về máy tính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.