Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 770



Chưuong 773:

 

“Đương nhiên là không rồi. Nhưng thôi bỏ đi, cũng không phải chuyện to tát gì. Lý lịch của em cũng chẳng có nội dung gì không thể để cho người khác biết, muốn xem thì cứ xem thôi.”

 

Cố Niệm Chi không muốn nhắc tới vấn đề này nữa, dù sao xem cũng đã xem rồi, cô có tức giận thì cũng chẳng làm được gì.

 

Chẳng lẽ lại đuổi việc giáo viên quản lý lý lịch à?

 

Hay là kiện giáo viên đã phát tán lý lịch đây?

 

Cố Niệm Chi hiểu rằng chuyện này chỉ có thể tự mình cắn răng nuốt xuống mà thôi. Bản chất sự việc này hoàn toàn khác với việc của Miêu Vân Tiêu.

 

Hà Chi Sơ thấy Cố Niệm Chi không định truy cứu thì cũng không nói gì nữa, tiếp tục truy hỏi việc có liên quan đến chuyện Cố Niệm Chi mất ký ức.

 

Vừa hay lại đúng ý của Cố Niệm Chi, cô vội vàng chuyển chủ đề nói tiếp: “… Chuyện là thế này ạ, năm mười hai tuổi em gặp phải tai nạn xe rất nghiêm trọng, sau đó được cứu. Nhưng khi em tỉnh lại thì không còn nhớ gì về những chuyện trước đó nữa, không nhớ một chút nào.”

 

Hà Chi Sơ nhìn cô chằm chằm, anh ta đang dồn hết sức để duy trì nét mặt bình thản nên thoạt nhìn gương mặt anh ta cũng không có gì lạ. Anh ta lại hỏi tiếp: “Không nhớ gì hết sao? Tai nạn xe thế nào mà lại có thể khiến em mất trí nhớ suốt sáu năm?”

 

“… Một vụ tai nạn xe rất lớn ạ.” Cố Niệm Chi dùng tay vẽ ra ước lượng.

 

Ngay cả Hà Chi Sơ đang căng thẳng cũng bị cô chọc cười, “Tai nạn xe cũng có thể so sánh như thế à?”

 

“Sự thật là vậy mà.” Cố Niệm Chi cũng thả lỏng theo, “Lúc đó còn xảy ra một vụ nổ lớn đến giờ em vẫn nhớ như in cảnh tượng khói lửa ngập trời đêm đó. Có khi đêm ngủ em còn mơ tới nó sau đó sợ hãi tỉnh lại. Đến khi phát hiện mình đang ở trêи giường chứ không còn trong xe nữa, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

 

Trong đôi mắt sâu thẳm của Hà Chi Sơ xuất hiện một tia xót xa và đau khổ không thể nói thành lời, nhưng anh ta không thể hiện ra mà chỉ nắm chặt tay lùi lại một bước, lùi đến khoảng cách mà Cố Niệm Chi có thể cảm thấy an toàn.

 

Khoảng cách an toàn giữa người với người là 1.2m, một người xa lạ bước lại gần bạn quá 1.2m sẽ khiến bạn cảm thấy không an toàn.

 

Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi không phải người lạ nhưng vì giữa hai người từng có tranh chấp nên Cố Niệm Chi rất đề phòng anh ta. Bởi vậy, Hà Chi Sơ chỉ có thể đặt mình vào vị trí một người xa lạ mà thôi.

 

Anh ta im lặng nhìn Cố Niệm Chi, không biết phải làm thế nào hai người mới có thể quay về như trước đây.

 

Có lẽ bọn họ đã không thể quay lại được nữa, bởi vì cô đã lớn rồi.

 

Một Cố Niệm Chi xinh đẹp trưởng thành sẽ không còn là cô bé luôn bám theo anh ngày trước nữa.

 

“… Vậy em có từng nghĩ đến việc tìm bác sĩ tâm lý để khôi phục ký ức trước đây không?” Tuy bọn họ đã không thể quay lại như trước nhưng Hà Chi Sơ vẫn không muốn bỏ cuộc.

 

Anh ta là một phần trong cuộc sống ngày trước của cô, anh ta không muốn cô quên anh ta một cách sạch sẽ như vậy.

 

Cố Niệm Chi nhún vai, cười tinh nghịch: “Em đi gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều lần rồi. Từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn đã bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý, chữa suốt hai ba năm, cuối cũng bác sĩ tâm lý cũng không muốn nhìn thấy em nữa.”

 

Hà Chi Sơ cũng cười cười, “Bác sĩ tâm lý nào? Có khi nào do tay nghề bác sĩ quá kém không? Tôi có quen một vị bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, ở Mỹ, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cậu ấy tới đây nói chuyện với em, em có muốn không?”

 

Cố Niệm Chi nhớ tới khuôn mặt của Trần Liệt, không nhịn được bật cười: “Em thì không sao, nhưng em không nghĩ sẽ có tác dụng gì đâu ạ.”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì em đã gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất rồi.” Cố Niệm Chi cũng lùi lại một bước, “Ok, Giáo sư Hà, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây ạ.”

 

“Em không muốn nói chuyện tốt nghiệp sớm nữa à?” Hà Chi Sơ nhướng mày, “Cà phê của tôi cũng vừa pha xong.”

 

Cố Niệm Chi ngập ngừng một lát, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, là nhạc chuông điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cố Niệm Chi vội vàng móc điện thoại ra, định nhận cuộc gọi rồi lại ngập ngừng nhìn Hà Chi Sơ.

 

Hà Chi Sơ không vui, xoay người đi đến trước máy pha cà phê rót cà phê ra, nói: “Quy định cuộc họp của tôi là đề nghị mọi người chuyển điện thoại về chế độ rung.”

 

Cố Niệm Chi lén lè lưỡi rồi cầm điện thoại nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, không còn sớm nữa nên em đi trước đây ạ, không làm phiền Giáo sư Hà nghỉ ngơi nữa. Còn về việc tốt nghiệp sớm thì chúng ta có thể bàn bạc sau, dù sao thì cách ngày tốt nghiệp vẫn còn xa mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.