Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 11 - Chương 11



Đêm hôm đó, Osborne cho người đưa Joshua về trường học, còn tốt bụng tài trợ cậu ta một thùng thuốc ức chế có độ tinh khiết cao đến trăm phần trăm, còn mình thì nán lại thao luyện với ông Matthew. Có vẻ do bị pheromone kích thích, thực lực của hắn lại được nâng cao. Nhìn cánh cửa bị hắn đá hỏng, ông Matthew cảm thấy vừa tự hào vừa bất đắc dĩ.

Sao một alpha ưu tú có một không hai như vậy lại đi thích một omega không có khả năng sinh sản như Cecil chứ? Lúc trước cho mày đính hôn với Cecil thì mày từ chối, giờ người ta điên tiết tự thiến mình rồi thì mày lại sán lại, thế có khác nào rảnh quá tự vẽ chuyện cho mình khó chịu không!

Ông Matthew đau khổ khuyên bảo cháu trai mà không có kết quả, đành thả hắn đi.

Quan hệ giữa Cecil và Kyle càng ngày càng thân mật. Nếu không phải Osborne soạn ra một kế hoạch huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, chiếm hết thời gian cá nhân của Cecil, có lẽ hai người đã phát triển đến mức độ tiếp xúc thân mật.

Nhằm mau chóng giải quyết mối tai hoạ ngầm này, Osborne tổ chức một cuộc huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã ngay sau khi kết thúc nội dung đánh giá thể lực. Hắn lựa chọn một tiểu hành tinh xa xôi làm nơi huấn luyện, tự mình dẫn đoàn.

Chu Doãn Thịnh biết còn nửa năm nữa Joshua mới động dục, vì vậy hắn vẫn đang lên kế hoạch xem nên thuyết phục thế nào để Osborne gác lại nhiệm vụ quân sự nửa năm sau mà không hề phòng bị cuộc huấn luyện dã ngoại lần này. Khi Osborne xếp Joshua và Kyle vào chung một nhóm, hắn còn hào phóng bước lại gần, dặn dò Kyle chú ý an toàn.

Joshua đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt âm u. Sau đó, đường nhìn của cậu ta chếch đi, dừng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Kyle, bất chợt nhếch môi cười. Nói thật, điều kiện của Kyle đúng là không kém gì Osborne. Anh là hoàng tử, tuy đang có dấu hiệu bị bài trừ nhưng hoàng gia vẫn nắm giữ một bộ phận thực quyền, sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ của cậu ta. Hơn nữa, tính tình Kyle dịu dàng, chu đáo hơn nhiều, là một đối tượng rất dễ đối phó.

Trong khi đó, Osborne có thể chống cự được cả mùi pheromone, có thể thấy tâm trí hắn kiên định đến nhường nào. Kết bạn đời với Kyle, có lẽ giữa họ có thể tạo dựng một mối quan hệ bình đẳng. Còn với Osborne, cậu ta chỉ có thể lệ thuộc vào hắn, trừ khi được hắn yêu thương hết mình.

Đúng vậy, tuy rằng Osborne sở hữu một trái tim sắt đá, nhưng một khi nó rộng mở vì một người nào đó, bên trong sẽ mềm đến khó tin. Thái độ của hắn dành cho Cecil chẳng phải chính là như vậy hay sao? Ngày ngày đưa đón Cecil, dành toàn bộ thời gian rảnh cho người nọ, đích thân vào bếp vì người nọ, hái những bông hoa nguyệt quý đẹp nhất cho người nọ.

Quen Osborne hơn nửa năm, Joshua chưa từng biết Osborne biết nấu ăn, càng không biết hoa trong vườn nhà hắn có thể hái. Nhớ có lần cậu ta muốn hái một bông nguyệt quý chớm nở, nhưng lại bị Osborne gắt mắng ngăn cản một cách nghiêm khắc.

Tại kỷ nguyên mà hầu hết thực vật nguyên thuỷ đều đã tuyệt chủng này, nguyệt quý quả thực là một loài hoa vô cùng quý giá. Chúng có nguồn gốc từ Trái Đất – hành tinh khởi nguyên của loài người mấy tỷ năm về trước. Khi đó Joshua cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn quá yêu thích những bông hoa mà mình tự tay gieo trồng. Nhưng đến giờ, cậu ta mới biết hoàn toàn không phải như vậy, mà là vì người hái nó không phải là người mà hắn muốn.

Bất kể Cecil muốn gì, hắn cũng sẽ cho. Bất kể Cecil đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, hắn cũng sẽ đồng ý. Khi Osborne thực sự yêu phải người nào, người đó sẽ trở thành đối tượng mà cả vũ trụ ghen tị.

Giờ phút này, trái tim Joshua đang bị cảm xúc ghen tị cuồn cuộn tra tấn. Cậu ta bỗng quên hết mọi thấp thỏm lúc trước khi đến. Nếu Cecil đã cướp Osborne, vậy thì cậu ta sẽ cướp lại Kyle để đáp trả.

Nghĩ vậy, cậu ta lập tức tiến đến kéo Kyle đang chào tạm biệt với Cecil đi, còn nói một cách đầy ẩn ý – “Chúc hai người có một hành trình vui vẻ.”

Osborne liếc nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng, sau đó dẫn Cecil đi vào rừng rậm. Họ chỉ mang theo những trang bị vũ khí đơn giản nhất, nhưng phải sinh tồn hai tháng trên tiểu hành tinh này, hơn nữa tự phụ trách tính mạng của mình. Bởi vì một khi vào năm hai, Chellman sẽ làm hồ sơ quân đội cho các học viên, họ đã trở thành quân nhân thực thụ, quân nhân hy sinh trên chiến trường là điều vô cùng bình thường.

“Tại sao tôi với anh lại cùng một nhóm?” – Chu Doãn Thịnh vừa vung kiếm laser chém đứt dây leo chắn đường vừa nói – “Ghép cặp với anh khi huấn luyện thì tôi hiểu, như vậy có thể nâng cao độ khó. Nhưng sinh tồn nơi hoang dã cũng ghép cặp, thế khác nào bảo tôi gian lận? Đáng lẽ anh phải để tôi hợp tác với người có thực lực yếu nhất.”

“Không, cậu nói nhầm rồi, chúng ta không chung đội. Nói chính xác là tôi đi theo cậu, xem cậu sinh tồn thế nào. Cho dù cậu gặp nguy hiểm trí mạng, tôi cũng sẽ không nhúng tay. Tôi sẽ mang thi thể cậu về, an táng theo tiêu chuẩn liệt sĩ.” – Osborne thản nhiên nói ra những lời trái lương tâm.

Thực ra, khi nói đến câu cuối cùng, trái tim hắn cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt trong từng nhịp đập. Sao hắn có thể trơ mắt nhìn Cecil tử vong cơ chứ? Hắn sẽ dùng chính tính mạng mình và cả hành tinh này làm vật tuỳ táng.

Chu Doãn Thịnh liếc nhìn hắn một cái, cười nhạo – “Anh đang đá đểu tôi à? Một người sở hữu cả thể chất lẫn thần kinh cấp 3S mà lại chết trong một cuộc huấn luyện nơi hoang dã, nếu thế tôi chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất vũ trụ, tuy rằng sự thật đã là như vậy.”

“Không, không phải cậu, mà là tôi. Họ đều đang mắng tôi có mắt như mù.” – Osborne nghiêm túc phản bác.

“Vậy anh thấy họ mắng có đúng không?” – Chu Doãn Thịnh chọc chọc chuôi kiếm laser vào cơ ngực cường tráng của hắn.

Osborne suýt nữa rên rỉ thành tiếng. Hắn không cưỡng lại được sự đụng chạm của Cecil, cho dù chỉ là gián tiếp. Cơ ngực hắn hơi rung rung, lại thêm trang phục tác chiến được may rất sát người nên trông đặc biệt rõ ràng. ԅ(¯﹃¯ԅ)

Chu Doãn Thịnh thích nhất là hình mẫu đàn ông vạm vỡ như vậy, những bắp cơ rung động của họ thực sự rất gợi cảm. Đặc biệt là Osborne, tỷ lệ dáng người hết sức hoàn mỹ, vai rộng eo thon chân dài, nhìn thôi đã biết có sức bật rất tốt. Hắn không kìm được mà chọc thêm phát nữa, dường như cảm thấy rất thú vị, hắn liền cười rộ lên.

Osborne thật sự muốn đè hắn vào một cái cây nào đó, thúc mạnh vào hắn từ phía sau. Thật là nghịch ngợm, phải phạt nghiêm mới được.

“Tôi cảm thấy họ mắng rất đúng, tôi đúng là có mắt như mù.” – Osborne nắm lấy chuôi kiếm, đáp một cách thành khẩn.

“Hừ, cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình. Từ bỏ Cecil là tổn thất của anh.” – Cậu ấy thật ra rất yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh, chứ cũng không phải vì quyền thế gia tộc Matthew như người ngoài suy đoán. Nhưng Chu Doãn Thịnh sẽ không bao giờ nói điều này cho Osborne, một vài chuyện đã qua thì cũng không nhất thiết phải nhắc lại nữa.

Vậy tôi có thể vãn hồi lại những tổn thất này hay không? Osborne suýt nữa thốt ra câu này. Hắn mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Bây giờ còn chưa phải lúc.

Hắn cố ý dẫn Cecil đi loanh quanh trong rừng, thoả thích ngắm nhìn hắn bộc lộ tài năng khi chiến đấu với trùng tộc. Khi Cecil chấm dứt cuộc chiến, mồ hôi nhễ nhại mà đi về phía hắn, hắn thực sự vô cùng khát vọng người nọ, khát vọng đến nỗi từng tế bào đều cảm thấy đau đớn. Vật vã suốt ba ngày, hắn bắt đầu âm thầm dẫn Cecil đi về phía Joshua và Kyle.

“Có omega động dục!” – Hắn đột nhiên toát ra vẻ mặt “kinh hãi”, nói – “Đây là hành tinh hoang không có người ở, tại sao lại có omega?”

Chu Doãn Thịnh lập tức nghĩ tới Joshua, sau đó lại nhớ đến Kyle – người đang hợp tác với Joshua. Hắn sầm mặt, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, phát hiện ra một hang động bị tảng đá chặn lối vào, đang định giơ chân đá văng tảng đá thì bị Osborne ngăn cản.

“Cậu muốn làm gì? Làm phiền omega giao hợp, bọn họ sẽ chết.”

“Anh không ngửi thấy à? Alpha trong kia chính là Kyle!” – Vẻ mặt Chu Doãn Thịnh dữ tợn. Mặc dù đang nổi giận, hắn cũng không nói toạc thân phận của Joshua. Họ chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của Joshua, cậu ta che giấu quá tốt, về lý thuyết thì hiện giờ chưa có bất kỳ ai biết.

Nhưng tại sao cậu ta lại động dục sớm hơn nửa năm cơ chứ? Chẳng lẽ là vì quy luật bất khả kháng của vận mệnh?

“Dù giờ cậu vào thì cũng đã muộn, họ đã kết hợp.” – Osborne tàn nhẫn nói. Alpha có thể phán đoán omega đã kết hợp với người khác hay chưa dựa vào khứu giác. Nếu đã kết hợp, họ sẽ tạm thời phục hồi lý trí, sau đó buộc mình phải rời đi. Còn nếu chưa kết hợp, họ sẽ liều mạng để tranh giành quyền giao hợp.

Những alpha bị pheromone mê hoặc chẳng khác nào một bầy thú hoang điên dại.

Đôi mắt Chu Doãn Thịnh bừng lên sát khí. Người yêu hắn đã kết hợp với người khác rồi ư? Hay lắm! Hắn rút kiếm laser, chuẩn bị đá bay tảng đá, nhưng ngay khi nhảy lên thì bị Osborne ôm vào lòng, nhỏ nhẹ khuyên nhủ – “Cậu định làm gì? Giết chết omega sẽ bị kết án tử hình! Một alpha mà ngay đến tình dục của mình còn không khống chế được có đáng để cậu phí hoài sinh mệnh hay không? Nếu Kyle thực sự yêu cậu, cậu ta tuyệt đối sẽ không bị pheromone mê hoặc. Thế nên cậu xem, cậu ta thực ra chẳng hề yêu cậu.”

Câu này của Osborne cũng hơi trái lương tâm. Trên thực tế, ngoài hắn ra, tất cả alpha trong vũ trụ đều không thoát khỏi sự mê hoặc của pheromone, trừ khi cơ quan sinh dục của họ có vấn đề.

Nhưng hắn thành công trấn an thiếu niên đang trong cơn giận dữ nọ. Chu Doãn Thịnh đứng trầm tư một lúc, sau đó gật đầu – “Anh nói đúng, nếu thực sự yêu tôi, cậu ta nhất định có thể kháng cự được bản năng của mình.” – Anh chồng hắn là sự tồn tại có một không hai trên đời này. Mạnh mẽ, cương nghị, trung thành, dịu dàng. Tuy cũng có vài sở thích khó nói, nhưng người nọ không phải là người không khống chế được dục vọng của mình.

Hắn rất tin người nọ, vì thế hắn nảy ra một suy nghĩ, rằng có lẽ mình lại tìm nhầm người, Kyle không phải là Adonis. Joshua cũng giống y chang hắn kiếp trước, nhưng linh hồn lại khác hoàn toàn, vậy nên tình huống này có thể cũng xảy ra với Kyle. Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng mạch lạc hơn hẳn.

Nếu hắn giết chết Kyle và Joshua trong cơn tức giận thì hậu quả sẽ vui phải biết. Một kẻ ngoại lai lại giết chết đứa con số mệnh của thế giới này, ý thức của thế giới nhất định sẽ tấn công hắn, xé rách linh hồn hắn bằng lực lượng lớn nhất. Không nên coi thường năng lượng của thế giới cấp A, nó mà cuồng bạo thì đủ để nuốt chửng quá nửa linh hồn hắn.

Mà càng ngày, cấp bậc thế giới sẽ càng cao. Nếu đi đến một thế giới cấp S trong tình trạng linh hồn bị thương nghiêm trọng, kết cục chờ đợi hắn có lẽ chính là biến mất hoàn toàn.

Vào giờ phút này, hắn đã nhận ra dụng ý hiểm độc của ý thức thế giới. Có lẽ ngoại hình của Joshua và Kyle không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có thể Chủ Thần đã phát hiện ra tung tích của hắn và bắt đầu trả thù. Nhưng cách làm này hình như quá mức ôn hoà thì phải, càng giống thử mà không phải tiêu diệt.

Hoặc có thể Chủ Thần đang kiêng dè điều gì. Chu Doãn Thịnh không thể không liên tưởng đến anh chồng mình, cũng hiếu kỳ hơn về lai lịch của hắn. Hắn chần chừ một hồi rồi khoát tay, nói – “Kỳ động dục phải mấy ngày nữa mới kết thúc, chờ họ xong việc rồi chúng ta lại đến.”

“Cậu đã bình tĩnh lại chưa? Nếu chưa, tôi có thể đánh với cậu một trận.” – Osborne nghiêm túc đề nghị. Hoạt động hắn thích nhất chính là vật lộn với Cecil, bởi vì trong quá trình vật lộn, hắn có thể chạm vào người nọ một cách thoả thích.

“Về rồi đánh, hoàn thành nhiệm vụ trước đã.” – Chu Doãn Thịnh xem thiết bị liên kết cá nhân, trong hai tháng này, họ phải giết được ít nhất sáu nghìn con côn trùng. Lần này, côn trùng bậc cao sẽ không được đổi thành một, hai trăm con côn trùng bậc thấp như cuộc sát hạch tuyển sinh. Bất kể cấp bậc thế nào, giết một con là một con, không có bất cứ cơ hội trục lợi nào.

Thấy hắn rơi vào tình cảnh này mà vẫn có thể công tư phân minh như vậy, bờ môi mím chặt của Osborne bất giác cong lên – “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người nhanh chóng biến mất trong rừng rậm, ba ngày sau trở về hang động nhìn thoáng qua, thấy mùi pheromone vẫn còn nồng nặc nên lại rời đi, sau đó cứ mỗi ngày lại đến xem một lúc, cứ thế suốt bảy ngày liền. Chỉ có omega thuần huyết nhất mới có thể duy trì kỳ động dục lâu như vậy, sức hấp dẫn đối với alpha cũng lớn hơn rất nhiều.

Đây là bàn tay vàng mà ý thức thế giới tặng cho đứa con số mệnh. Trong tương lai, cậu ta nhất định có thể sinh ra một đứa trẻ vô cùng ưu tú. Chu Doãn Thịnh đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lúc chờ ngoài hang động, hắn bắt đầu suy nghĩ bâng quơ.

Mùi pheromone nhạt dần, tiếng rên rỉ, la hét khiến người ta đỏ mặt đột nhiên kéo cao rồi ngưng bặt. Hiển nhiên, hai người bên trong đã đạt cao trào, đồng thời cũng kết thúc cuộc làm tình kéo dài bảy ngày bảy đêm.

Con mẹ nó đây không phải người nữa, rõ ràng là dã thú! Chu Doãn Thịnh cười nhạo.

Kyle đẩy tảng đá ngoài cửa hang động ra trong trạng thái quần áo không chỉnh tề, sau đó đỡ Joshua đang suy yếu ra ngoài. Nếu là omega bình thường, trải qua một khoảng thời gian làm tình lâu như vậy, chắc chắn ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Nhưng thể chất của Joshua không kém gì alpha, lúc này vẫn có thể tự mình đi lại.

Trông thấy hai người chờ ngoài hang động, sắc mặt Kyle tái nhợt. Joshua lập tức cúi đầu, che giấu vẻ mặt đầy ác ý của mình. Cậu ta vẫn luôn chờ mong giờ phút này. Cecil sẽ có phản ứng thế nào? Gào khóc? Mắng chửi? Lao vào đánh một cách cuồng loạn? Mày càng đau lòng tao càng vui vẻ.

Nhưng cậu ta đoán sai hoàn toàn, thiếu niên nọ thong thả bước đến, đột nhiên kéo vạt áo Kyle, hôn lên môi anh ta một cái, sau đó lui lại vài bước, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

“Cecil, xin lỗi, nhưng…” – Kyle vội vã giải thích.

“Không nhưng nhị gì hết, tôi sẽ không qua lại với một alpha đã đánh dấu omega.” – Chu Doãn Thịnh chỉ có thể hình dung tâm trạng mình bằng hai chữ “mừng rỡ”. Kyle quả nhiên không phải người yêu hắn, may mà Joshua đã quấn lấy anh ta, nếu không cứ tiếp tục bên nhau như thế, hắn quả thực hết cách thoát thân khỏi đoá hoa nát chẳng hiểu ra làm sao này. Phải hiểu Kyle là người thừa kế hợp pháp thứ hai của Đế quốc Lennon, anh ta đến Chellman nhận đào tạo chuyên sâu là để vực dậy vinh quang đang dần dần xuống dốc của hoàng gia.

Anh ta hy vọng có thể nắm giữ một phần sức mạnh quân sự, vì vậy cần lôi kéo thật nhiều nhân tài ưu tú. Trong quỹ đạo vận mệnh ban đầu, sau khi Osborne chết, anh ta thâu tóm Quân đoàn 1 thông qua Joshua, đồng thời cũng giải quyết anh trai mình, trở thành vị quốc vương nắm giữ quyền lực lớn nhất từ trước đến nay của Đế quốc Lennon.

Bề ngoài, anh ta trông có vẻ dịu dàng, dễ xấu hổ, nhưng thực ra tâm tư rất sâu xa. Về công hay tư, anh ta đều sẽ không dễ dàng buông bỏ một người có tiềm năng cực lớn như Cecil. Hiện tại, được tận mắt chứng kiến gian tình giữa anh ta và Joshua, Chu Doãn Thịnh cũng có thể thoát khỏi anh ta một cách thuận lợi.

“Không ngờ Joshua lại là omega, cậu che giấu giỏi thật đấy.” – Chu Doãn Thịnh giả vờ nói một cách kinh ngạc.

“Xin cậu hãy giữ bí mật giúp tôi. Cậu cũng là omega, chắc hẳn cũng có thể hiểu tâm trạng của tôi. Omega không phải những kẻ yếu đuối, cũng không phải công cụ sinh sản. Nếu đủ năng lực, chúng ta nên gánh vác trách nhiệm xã hội lớn hơn, đây chẳng phải điều cậu nói hay sao?” – Joshua ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành.

Chu Doãn Thịnh vốn không có ý định vạch trần Joshua. Hắn vờ như mình bị thuyết phục, gương mặt hơi lộ vẻ xúc động, nhìn hai người một cách sâu xa rồi xoay người rời đi.

Osborne lập tức đuổi theo.

Kyle cũng muốn đi theo, nhưng lo Joshua vẫn còn suy yếu, anh ta không thể không ở lại. Anh ta đã đánh dấu Joshua, huyết thống của đối phương rất thuần, thực lực cũng rất mạnh, chắc chắn có thể sinh ra một thế hệ sau vô cùng ưu tú. Lý trí nói với anh ta rằng nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Chu Doãn Thịnh bày ra khuôn mặt vô cảm, vung kiếm laser dọn dẹp chướng ngại vật. Osborne đi theo hắn không rời nửa bước, suốt chặng đường đều không nói gì. Đến sẩm tối, hai người tìm một điểm dừng chân tạm thời để nghỉ ngơi.

Osborne đang nướng côn trùng hết sức chăm chú thì Chu Doãn Thịnh lấy que gỗ khều khều đống lửa, hỏi – “Tâm trạng của anh thế nào? Beta mà mình qua lại lâu như vậy lại là omega, còn chưa kịp mừng thì người ta đã kết hợp với alpha khác, anh có uất ức không?”

Thực ra tính tới tính lui, Osborne mới là người xui xẻo nhất. Nghĩ vậy, khoé miệng Chu Doãn Thịnh lại vô thức nhếch lên. Ai bảo anh vứt bỏ Cecil, cuối cùng mất trắng đấy thấy chưa!

Osborne đương nhiên là uất, đã cắt đứt quan hệ rồi vì sao còn hôn Kyle nữa? Lúc ấy hắn suýt nữa thì phóng tinh thần lực cắt phăng môi Kyle.

Toàn thân hắn đều phủ một tầng khói đen, tâm trạng rất không vui.

“Chắc chắn là rất uất ức đúng không? Anh còn yêu Joshua không? Về sau có định tiếp tục bảo vệ cho cậu ta nữa hay không? Tôi nói anh nghe này, làm người không thể cố chấp như vậy được, cậu ta đã tìm được hạnh phúc của đời mình rồi thì anh cũng nên buông tay gọn lẹ đi, bởi vì anh không có trách nhiệm phải bảo vệ cậu ta. Anh xuất sắc như vậy, nhất định có thể tìm được người bạn đời xuất sắc hơn Joshua.” – Chu Doãn Thịnh tận tình khuyên bảo. Vì cái chết của Osborne mà Cecil phải hối tiếc một đời, vậy nên Chu Doãn Thịnh sẽ không cho phép hắn lặng lẽ hy sinh cho Joshua.

Khói đen quanh người dần dần nhạt đi, Osborne nghiêm túc hỏi – “Cậu thấy tôi rất xuất sắc?”

“Đương nhiên, anh là chiến sĩ mạnh nhất vũ trụ.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu.

“Xuất sắc đến đâu cũng không giữ được người mình yêu thương nhất.”

Người Osborne nói tuyệt đối không phải Joshua, nhưng Chu Doãn Thịnh cũng không biết nội tình. Hắn không biết an ủi người khác, ăn xong bữa tối liền kéo Osborne vào rừng càn quét côn trùng. Hai người thoả thuê chém giết mấy ngày mấy đêm, đánh chán thì tìm đại một hang động nào đó ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục chém giết, chẳng bao lâu đã dọn sạch hơn nửa khu rừng.

Sau khi giao hợp, thân thể Joshua vô cùng suy yếu, tĩnh dưỡng nửa tháng mới bình phục, cũng vì vậy mà không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Không thể nghi ngờ, học viên có thành tích xuất sắc nhất không ai khác ngoài Cecil, hắn đại khái giết hơn hai mươi nghìn con côn trùng, chiến tích huy hoàng lại lần nữa làm mới lịch sử của trường quân sự Chellman.

Khi trao tặng phần thưởng, Osborne cười rất tự hào. Thấy thiếu niên lại hôn lên huy hiệu theo thói quen, hắn suýt nữa không khống chế được phản ứng dưới người. Cecil căn bản không cần pheromone để khống chế dục vọng của hắn, mà toàn thân người nọ đã là thứ pheromone đậm đà nhất, có thể khiến hắn nổi điên bất cứ lúc nào.

Trở về hành tinh thủ đô, Osborne vờ như mình vẫn còn chìm trong nỗi đau “thất tình”, ngày ngày đều dùng vật lộn kịch liệt để xả nỗi phẫn nộ trong lòng, người luyện cùng duy nhất chính là Cecil.

Chu Doãn Thịnh đánh với Osborne gần hai tiếng đồng hồ dưới áp suất gấp một trăm lần, thể lực đã gần như cạn kiệt. Hắn nhanh chóng tránh né nắm đấm của Osborne, xoay người đá lệch, ngay sau đó vòng qua tay phải Osborne, cùi tay thúc vào huyệt thái dương yếu ớt nhất của hắn.

Osborne né tránh đòn tấn công sắc bén của hắn, nắm lấy cổ tay hắn kéo ra sau, dùng đầu gối áp hắn xuống sàn. Cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại, liên tục thở hồng hộc.

Chu Doãn Thịnh hôm nào cũng thua, hôm nay lại thua tiếp, tâm trạng rất là không vui. Thân thể không nhúc nhích được, hắn liền dùng tinh thần lực đánh lén Osborne. Nhận ra một luồng năng lượng đang đến gần mình, Osborne cũng vội vã triển khai tinh thần lực để đỡ. Ngay khi tinh thần lực, nói chính xác hơn là linh hồn của hai người tiếp xúc với nhau, hai bên lập tức giao hoà vào nhau, đè nén, ma sát lẫn nhau, gắn bó chặt chẽ. Khoái cảm kịch liệt tựa như nước vỡ bờ, tạt qua thân thể và đầu óc hai người với xung lượng cuồng bạo.

Mắt Osborne đỏ ngầu, xoay Chu Doãn Thịnh còn đang thất thần lại, ôm chặt lấy hắn. Hai người dán chặt lấy nhau, bên dưới đều nổi phản ứng, chĩa vào bụng đối phương. Cảm giác linh hồn trực tiếp hoà quyện vào nhau thực sự quá mức tuyệt vời, khiến cơ thể họ mất đi khả năng hành động.

Họ thở hổn hển, rên rỉ, hôn nhau nồng nhiệt, ra sức ấn đối phương vào thân thể mình.

Một tiếng sau, tinh thần lực giao hoà vào nhau mới chậm rãi tách ra, cũng mang theo đợt sóng triều kịch liệt nhất. Trán Osborne nổi gân xanh, đôi tay nắn bóp bờ mông thiếu niên một cách cuồng loạn. Hai tiếng rên khàn dần tắt, đũng quần họ ướt đẫm, mùi tinh dịch lan tràn trong không khí.

Thì ra Osborne mới là chồng mình! Hơn nữa mình vừa đến đã bị anh ta đá! Hay, làm hay lắm! Chu Doãn Thịnh nhướn mày, sao hắn có thể không nhận ra cảm giác quen thuộc khi hai linh hồn hoà quyện chứ?

Hắn đẩy người nọ ra, còn hung hăng đạp mấy phát, xong mới cười lạnh bỏ đi.

Osborne bị đá trúng bộ phận yếu ớt nhất, ôm đũng quần cả buổi không bò dậy được. Chờ cảm giác đau đớn biến mất, hắn mới hé miệng hồi tưởng lại cảm giác sảng khoái cực hạn vừa rồi, cơ thể cũng lại bắt đầu nóng lên. Tinh thần lực của hắn cũng từng va chạm với người khác, nhưng chưa bao giờ có được cảm giác như vậy. Họ tựa như hai nửa hình tròn không trọn vẹn, vốn nên dung hợp vào nhau. Không một ngôn ngữ nào có thể miêu tả cảm giác linh hồn bị lay động, lấp đầy này.

Hắn đứng dậy, đi đến cửa phòng Cecil, gọi to – “Cecil yêu dấu, chúng ta cần nói chuyện. Em không cảm thấy tình huống vừa rồi rất kỳ lạ hay sao? Chúng ta cần thử nghiệm lại lần nữa, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.” – Đương nhiên, lần này hắn nhất định sẽ không quên đi vào thân thể Cecil.

Chu Doãn Thịnh vừa tắm rửa xong, còn đang lau đầu, nghe vậy không khỏi cười lạnh. Luân hồi bao nhiêu kiếp, cha nội này vẫn tham lam vô độ như vậy. Chẳng phải là muốn làm chuyện ấy hay sao? Lần nào cũng phải tìm lắm cớ như vậy.

Hắn mở cửa, siết lấy cổ áo người nọ, kéo người nọ vào phòng rồi ném lên giường một cách thô lỗ.

“Nói, chuyện của Joshua với Kyle có phải là mưu kế của anh không?” – Hắn ngồi chễm chệ trên sô pha, áo tắm nửa kín nửa hở, để lộ phần bụng rắn chắc và nơi bí ẩn nào đó.

Osborne nhìn không rời mắt, mãi mà không trả lời, đũng quần từ từ phồng căng như túp lều.

Chu Doãn Thịnh giận đến bật cười, bước đến gần, giơ chân giẫm lên hạ bộ hắn, nghiến răng nghiến lợi – “Có phải anh đã sớm để ý đến tôi nên mới dựng lên vở kịch động dục để thoát khỏi Joshua và Kyle hay không? Hử?” – Nếu anh ta mới thực sự là người yêu mình, vậy thì hành động giữ rịt mình lúc trước cũng không khó hiểu.

“Đúng vậy, anh đã chia tay với Joshua từ lâu…” – Đã lỡ rồi thì cho lở luôn, Osborne thẳng thắn hết thảy.

Chu Doãn Thịnh đảo mắt, thật lâu không nói gì. Hắn ngồi xuống mép giường, nghiêm túc hỏi – “Vì sao anh lại yêu Joshua?”

“Anh không yêu cậu ta, anh chỉ thích khuôn mặt cậu ta, và tên của cậu ta nữa. Anh luôn mơ thấy một thiếu niên giống cậu ta như đúc đứng giữa vườn hoa nguyệt quý cười với anh, sau đó anh gặp được cậu ta trong hiện thực ở Chellman. Lúc ấy, anh cho rằng đó là duyên số, nhưng sự xuất hiện của em khiến anh thoát khỏi trạng thái si mê khác thường đó. Hiện tại, anh biết rõ người anh yêu thực sự là ai. Cecil, em có thể tác động đến cả linh hồn anh, không tin em cứ phóng tinh thần lực ra mà xem.”

Đoạn trước còn rất cảm động, đến đoạn sau đã lại khôi phục bản tính cuồng d*m. Chu Doãn Thịnh thụi vào bụng hắn một cú, lại đột nhiên bật cười vui vẻ. Người này đã bắt đầu có những ký ức mơ hồ về mình, như vậy chỉ cần luân hồi thêm vài lần, anh ta sớm muộn gì cũng có thể nhớ lại tất cả.

Người nọ là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh tăm tối không thấy đầu kia của hắn.

Vành mắt Chu Doãn Thịnh ươn ướt, hai tay chống hai bên má Osborne, bờ môi chậm rãi in xuống. Osborne ngừng thở, hồi hộp chờ đợi nụ hôn của người trong lòng, không ngờ lại bị hắn tát một cái đau điếng, quát – “Cút đi!”

Osborne ngây ngẩn, vừa hoàn hồn lại liền lập tức ôm người kia vào lòng, tinh thần lực móc vào sợi tinh thần lực lơ đãng tràn ra từ não bộ người kia. Linh hồn đã giao hoà vô số lần lập tức hợp thành một thể, ma sát ra những tia lửa chói loá.

Chu Doãn Thịnh mắng khẽ một tiếng, ngồi lên bụng người đàn ông nọ, hờn dỗi xé nát quần áo hắn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.