Chờ Hoắc Vân Xuyên xử lý xong sự tình ở nước ngoài, sinh nhật con trai bảo bối nhà hắn đã qua khoảng ba ngày.
“Thư ký Trần, cậu cảm thấy đứa nhỏ mười tám tuổi sẽ thích quà sinh nhật gì?” Hắn hỏi, hơi nhíu mày phản ánh nội tâm đang áy náy.
Bởi vì chuyện công việc, quấy rầy kế hoạch ban đầu muốn cùng An Vô Dạng về nước chúc mừng sinh nhật con trai.
Bây giờ, chỉ có thể chọn lựa món quà đối phương thích để bù lại– đó có lẽ là phương thức trực tiếp nhất Hoắc Vân Xuyên có khả năng nghĩ đến.
“Nga, mười tám tuổi?” Đó chính là quà cho An thiếu rồi, thư ký Trần nói: “Quà tặng thành niên, không bằng cho cậu ấy một chiếc xe đi?”
Bé trai, đối với xe luôn có một loại yêu thích đặc biệt.
Lúc mười tám tuổi đưa cho cậu một chiếc xe, cũng không phải là một lựa chọn sai lầm
“Ý kiến khá tốt.” Hoắc Vân Xuyên khẳng định, được thư ký Trần nhắc nhở, hắn xác thật nhớ lại, Hoắc An đã thích một chiếc xe thật lâu, nhưng bởi vì còn vị thành niên, An Vô Dạng cấm cậu lái xe, càng không cho phép con trai tự mình chọn xe.
Tuy rằng, tiền để dành của Hoắc An cũng đủ mua một chiếc xe cậu yêu thích.
Vấn đề là, tiền lì xì của đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, tất cả đều nằm trong tay ba nhỏ cậu, muốn lấy tiền tự mình đi mua xe cũng không phải một chuyện đơn giản.
Ông nội bà nội Hoắc An, từ ông cố đến bà cô tất cả trưởng bối, chỉ sợ cũng không biết, tiền quanh năm suốt tháng bọn họ cho, cũng không nằm trong tay Hoắc An bao lâu.
Quốc nội, một buổi sáng thứ bảy thời tiết khá đẹp, thiếu niên đang ngủ nướng, bị ba ba xốc chăn lên, lộ ra dáng người thon dài chỉ mặc một cái quần cộc.
Thiếu niên thanh xuân bồng bột như thế, thanh niên gọi con trai rời giường đã từng thấy vô số lần.
“Rời giường! Đi sân bay đón ba ba con.” An Vô Dạng một bên kêu, một bên dùng tay vỗ vỗ cái mông tròn trịa của con trai, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe: “Đôn Đôn!”
Hoắc Đôn Đôn: “……” Xốc lên gối trên đầu, lộ ra một khuôn mặt muốn hủy diệt thế giới.
“Rời giường, tiểu soái ca.” Thanh âm An Vô Dạng so với vừa rồi ôn nhu gấp một trăm lần, hơn nữa còn nâng mặt con trai lên hôn một cái.
“……” Thiếu niên sắp tức giận, tức khắc giận dỗi gì cũng tiêu tan.
Vẻ mặt cậu miễn cưỡng ngồi dậy, không hề có hình tượng ở trước mặt ba nhỏ cậu đưa tay duỗi / vào / quần / nhỏ gãi ngứa, vừa mở miệng thanh âm lại sàn sạt phát ra: “Mấy giờ đi?”
An Vô Dạng xem đồng hồ: “11 giờ hạ cánh.” Sau đó lôi kéo cánh tay con trai muốn tiếp tục nằm trở về: “Này, bây giờ con dậy rửa mặt ăn bữa sáng là vừa kịp lúc!”
“Giờ mới 8 giờ!” Hoắc An kêu rên.
“Nhưng đến sân bay mất hơn một giờ, 9 giờ rưỡi chúng ta phải ra cửa, Đôn Đôn ~~~ ngồi dậy!” An Vô Dạng nói.
Hoắc An sợ nhất là kỹ xảo làm nũng của ba nhỏ cậu, căn bản không có năng lực chống cự: “……Con rất khó chịu.” Cậu ngồi dậy nói: “Dựa vào cái gì sinh nhật con ông ấy không trở lại, bây giờ con lại phải đi đón ông ấy chứ.”
An Vô Dạng: “Bởi vì hắn là ba con nha.”
Hoắc An: “……”
Giữa ba lớn và ba nhỏ có gì khác nhau?
Một người là ba ba nghiêm khắc ít khi nói cười đại móng heo cùng ba ba ôn nhu nhuyễn manh lại dễ lừa, cậu khẳng định thích người sau hơn.
Tóm lại, xét thấy ba ba đại móng heo trong vòng một giây có thể vì bọn họ hủy diệt thế giới, nên cứ đi đón ông ấy vậy.
Nửa giờ sau, thiếu niên trang điểm vừa khốc khốc vừa soái soái, ngồi cùng ba nhỏ ăn bữa sáng, cậu nhìn chằm chằm xem ba nhỏ ăn cái gì.
“Cái này, cái này, còn có cái này, phải ăn hết.” Đôn Đôn ma quỷ con kế nghiệp cha, hận không thể cướp cái muỗng trong tay An Vô Dạng, đút đối phương hai chén đầy.
“Con muốn ba no chết sao?” An Vô Dạng muốn khóc, không ngờ tới rời xa Hoắc Vân Xuyên, vẫn phải chịu người quản chế.
Hoắc An: “Nhiêu đây đã no? Cũng không nhìn xem cân nặng của mình, ba muốn tuổi xuân chết trẻ để lại ba lớn một mình phòng không gối chiếc hay là như thế nào?”
Nói tới nghiêm trọng như vậy.
Giữa chết trẻ cùng no chết, An Vô Dạng yên lặng mà lựa chọn ăn nhiều thêm một chút.
Trên đường ngồi xe đến sân bay.
“Trong trường học có nữ sinh thích con sao?” An Vô Dạng hỏi.
“Từ chối tán gẫu vấn đề ngu ngốc như vậy với ba.” Hoắc An một bên chuyên tâm đọc sách, một bên nói.
An Vô Dạng: “……” Hai tay chống cằm, một mình sinh hờn dỗi.
Thiếu niên trộm dùng dư quang quan sát ba nhỏ, khóe miệng không chịu khống chế mà giơ lên, sau đó buông sách dựa qua, hôn một cái lên gương mặt đang tức giận của người nào đó.
“Khụ, có hay không?” Người nào đó lỗ tai đỏ lên, khôi phục dáng vẻ gia trưởng bình thường nên có, nghiêm trang mà nói.
“Dĩ nhiên là có.” Hoắc An nói: “Như thế thì đã sao, cao trung có người thích, cần phải để ý sao?”
Nghe miệng lưỡi cậu nói mấy lời này, bất đắc dĩ giống y như đúc năm đó đi nhà trẻ, bản thân có vẻ phá lệ không thể tiếp thu sự ấu trĩ của bạn cùng lứa tuổi, đồng thời biểu đạt chính mình đã thành thục và trưởng thành.
Đích xác, Đôn Đôn rất ưu tú rất thành thục, An Vô Dạng nghĩ thầm.
So với bản thân mình năm đó lúc học cao trung mạnh mẽ hơn một vạn lần.
“Nhưng là…… Lúc ba bằng tuổi con đã có con rồi.” Ba ba ngốc ở trên xe nhớ tới thanh xuân, môt vẻ mặt của người từng trải: “Ba và ba lớn con còn không phải là như vậy mà đến với nhau sao? Cho nên không thể quơ đũa cả nắm.”
“Vậy sao,” Hoắc An nhìn cậu: “Trên thế giới này có mấy người giống như ba chứ?”
Nếu có người như thế, chính mình cũng sẽ nguyện ý bắt lấy.
Tới sân bay, đúng là 11 giờ, bọn họ ở cửa chờ, kiên nhẫn chờ đợi người sắp ra tới.
Thiếu niên cao lớn hơn so với gia trưởng, tuy rằng gầy nhưng cánh tay lại rất rắn chắc, trước sau luôn ôm lấy người bên cạnh, cố ý tránh cho đối phương bị người chung quanh đụng tới.
Giống như lúc ba lớn ở đây, đây sẽ là công việc của ba lớn.
Hiện tại ba lớn cậu không ở đây, trách nhiệm dụng tâm che chở ba nhỏ sẽ dừng ở trên người cậu.
“Chờ lâu thật nhàm chán, chúng ta tới chụp ảnh thôi.” An Vô Dạng nói, lấy ra di động cùng con trai chơi trò tự sướng.
Thiếu niên chụp ảnh thế nào cũng vừa đẹp vừa khốc soái, phối hợp với ba nhỏ, bày ra các loại tư thế chụp hình thịnh hành hiện tại–
“Đôn Đôn con cao quá, làm ba có vẻ rất lùn, nếu không con ngồi xổm xuống cho thấp một chút.” An Vô Dạng yêu cầu.
Hoắc An cao cao lập tức uốn gối ngồi xổm xuống một chút, cùng An Vô Dạng đầu dựa vào đầu, hai cha con nhìn vào cameras liều mạng thả tim một cái.
“Ha ha, share cho bà nội xem.” An Vô Dạng cười nói.
Thực nhanh đã đăng ảnh chụp lên đến nhóm WeChat ” người một nhà tương thân tương ái “.
Vì thế Hoắc An sủng ba điên cuồng, download ảnh chụp ở trong nhóm, qua tay đăng lên weibo, tâng bốc ba ba đáng yêu đến bay lên: “[ hình ảnh ] thời tiết hôm nay cũng đẹp giống như nụ cười của ba.”
Bạn bè của Hoắc học bá, ít người đến đáng thương.
Vì thế weibo của cậu khá vắng vẻ, cơ hồ tất cả đều là ảnh chụp của mình cùng An Vô Dạng, linh tinh sẽ có ảnh chụp của Hoắc Vân Xuyên, nhưng rất ít.
“Ba con gọi điện thoại tới.” An Vô Dạng nói, nghe điện thoại: “Alo? Vân Xuyên? Máy bay hạ cánh sao?”
“Ừm.” Nam nhân bên kia đang xuống máy bay, không chậm trễ dù chỉ một phút đồng hồ thời gian kết nối cuộc điện thoại: “Em đến sân bay sao? Đôn Đôn cũng tới?”
An Vô Dạng cười nói: “Đôn Đôn không muốn đón anh, chỉ một mình em thôi.”
Hoắc An bên cạnh: “……” Lập tức dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ba nhỏ nhà cậu.
“Hửm?” Hoắc Vân Xuyên ngẩn người, trong lòng có hơi chột dạ mà nói: “Phải không, tức giận rồi? Trách anh không có trở về mừng sinh nhật với nó.”
Suy cho cùng năm rồi tuy rằng không long trọng, nhưng là mười lăm tháng tư mỗi năm, một nhà ba người đều sẽ trôi qua thật sự ấm áp.
“Hình như vậy, chờ anh trở về rồi phải cố dỗ dành con.” An Vô Dạng nghiêm trang mà nói.
“Anh sẽ.” Hoắc Vân Xuyên nói.
“Anh cứ như vậy con sẽ cảm thấy anh không yêu nó.” An Vô Dạng buông loa ra, ánh mắt giảo hoạt mà ngó con trai đang nghe lén.
“Sẽ không, nó biết anh yêu nó mà.” Hoắc đại BOSS bày tỏ tình yêu một cách đơn giản trực tiếp, mang theo mùi vị trầm ổn của nam nhân.
Đối mặt với đáp án trong dự kiến, Hoắc An nhướng mày, thò lại gần nói một câu với điện thoại: “Ba, con cũng yêu ba, còn có, ba bị ba nhỏ lừa rồi.”
“Này……” Lại bị vạch trần!
An Vô Dạng phẫn nộ, làm bộ muốn đánh người.
“Ai, là con gạt ba trước…… Được lắm được lắm, ba phải đánh con một cái.” Thiếu niên giơ ra bàn tay, cam tâm tình nguyện bị ba nhỏ đánh lòng bàn tay.
Bang.
Nhẹ nhàng vỗ một cái.
Người đàn ông dáng người cao lớn từ cửa đi ra, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh hai người mình yêu nhất ở trong đám người, rất nhanh, đã nhìn thấy Hoắc An cao gầy, ôm thiên sứ nhà bọn họ qua mấy năm nữa đã bốn mươi.
“Hoắc An.” Hoắc Vân Xuyên kêu một tiếng, trên mặt mang theo biểu tình nhẹ nhàng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên ôn nhuận như ngọc kia.
Nghe thấy thanh âm của ba ba, thiếu niên hỉnh mũ, nói với An Vô Dạng: “Đi, chúng ta qua thôi.”
“Ừm? A, Vân Xuyên!” An Vô Dạng tầm mắt vừa tiếp xúc với thân ảnh của Hoắc Vân Xuyên, lập tức kinh hỉ hoan hô: “Hi hiii!” Một bên phất tay, một bên cao hứng mà nhào lên.
“Hi.” Hoắc Vân Xuyên đón được cậu, ôm vào trong ngực hôn một cái, đuôi mắt đã mang theo nếp nhăn, bởi vì vui vẻ mà càng thêm rõ ràng.
Suy cho cùng, hắn cũng là người sắp năm mươi, năm tháng đã để lại ở trên mặt một ít dấu vết tang thương.
Cũng may, thiên sứ nhà bọn họ hơn ba mươi, phảng phất được nuôi trong thời gian dài. Vẫn thẳng thắn như trước, vẫn thuần túy như trước.
Năm tháng mang cho An Vô Dạng, có lẽ chỉ thêm một phần bình thản khi đối mặt với thế giới, một phần ôn nhu gấp bội khi đối mặt với người nhà.
“Nhớ anh.” Thiên sứ nhỏ giọng nói.
“Anh cũng nhớ em.” Hoắc Vân Xuyên lẩm bẩm, đây là sự tình hắn tự hào nhất.
Hai người ôm nhau thân thiết trong chốc lát, An Vô Dạng từ trên người Hoắc Vân Xuyên xuống dưới, cho hắn thời gian nói chuyện với Hoắc An.
“Đi thôi.”
Hai cha con nhìn nhau một chút, Hoắc An dẫn đầu cười mở miệng nói: “Ba ba.”
Hoắc Vân Xuyên ” ừm ” lên tiếng, lúc đi qua lấy ra từ trong túi một bộ chìa khóa xe, trịnh trọng đặt vào trong tay Hoắc An: “Quà sinh nhật, hy vọng không có trễ.”
Hoắc An nhìn cái biểu tượng kia, giật mình mà dùng tay vịn cái trán: “……” Quá ngoài ý muốn, sinh nhật năm nay lần một lần hai đều làm sao vậy……
Hay là nói, vứt bỏ quá trình ăn cơm tặng quà như truyền thống, sẽ trở nên dễ dàng cảm động sao?
…… Mặc kệ, dù sao vui vẻ là được rồi.
“Cảm ơn ba.” Một chút đều không muộn, bây giờ cậu còn không có bằng lái, sau khi thi đại học xong sẽ lập tức đi thi!
Hoắc An sau khi nhận chìa khóa xe, giang hai cánh tay ôm Hoắc Vân Xuyên một chút.
Người đàn ông bá đạo nghiêm túc này, đối với bọn họ không hề giữ lại, rất đáng giá được ngưỡng mộ.