Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 124: Phiên ngoại 4. Về Đôn Đôn



Mỗi năm Hoắc gia sẽ có mấy ngày, trải qua đặc biệt long trọng, một là ngày mười lăm tháng sáu, sinh nhật An Vô Dạng.

Một là ngày 15 tháng 7, ngày kỷ niệm kết hôn của đương gia Hoắc gia.

Trước đó ngày mười lăm tháng tư, là sinh nhật Hoắc An, thì lại không được như vậy.

Bởi vì mọi người có cách nói, chính là trẻ con không cần ăn sinh nhật, sẽ áp phúc khí.

Hoắc An đối với cách nói này khịt mũi coi thường, bởi vì theo cậu biết, ba nhỏ nhà cậu bắt đầu từ mười tám tuổi đã gả cho ba lớn cậu, mỗi năm đều ăn sinh nhật, lại còn ăn đến đặc biệt long trọng.

Mà nay năm cậu cũng mười tám, qua sinh nhật lập tức phải tham gia thi đại học.

Hôm nay sinh nhật về đến nhà, trong nhà bốn bề quạnh quẽ, chỉ có dì bảo mẫu đang làm cơm.

Hoắc An bĩu môi, một mình ăn cơm, sau đó gọi điện thoại cho bạn, hẹn người đi ra ngoài chơi.

“Cái gì? Cậu muốn ra ngoài chơi?” Người nhận được điện thoại của cậu rất giật mình: “Không phải cậu nói muốn ôn bài sao?”

Tên này có vẻ luôn bị trong nhà quản nghiêm, mười lần kêu cậu ra ngoài chơi luôn có chín lần bị từ chối.

“Bên kia có người không?” Hoắc An nói.

Chỗ bên kia mà cậu nói, là quán bar hồi cao trung trước kia thường xuyên đi.

“Có a, bây giờ cậu lại đây đi.” Bạn cậu trợn to mắt nói, hơn nữa phát ra hai tiếng cười đáng khinh: “Biết cậu tới, người nào đó sẽ thật cao hứng.”

Nơi này có người nào đó thầm thích Hoắc An.

“Ừm.” Hoắc An hừ nhẹ, trợn mắt cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, vẫn là chỗ cũ, một đám con trai con gái mười bảy mười tám tuổi choai choai, tụ tập ở quán bar náo nhiệt, uống rượu nhảy nhót, tùy ý chơi đùa.

Thiếu niên mặt lạnh trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, ngồi ở trên sô pha hai cái chân gác trên góc bàn, một bên xem người khác khiêu vũ, một bên cầm ly rượu yên lặng uống rượu giải sầu.

“Hoắc An, đừng nhàm chán như vậy được không, cùng đi nhảy không.” Cô gái đã quan sát cậu thật lâu, cố lấy dũng khí để lại đây mời.

“Cô nhảy một mình đi.” Hoắc An nhìn cô một cái, nói lời cự tuyệt.

Tên bạn mắt to ở đối diện ôm bạn gái chơi di động, ngẩng đầu lộ ra biểu tình kỳ quái, bởi vì hắn cảm thấy tâm trạng Hoắc An không tốt.

“Em gái xinh đẹp như vậy mời, cậu lại không phản ứng…… Không phải cậu thích nam chứ?” Bên cạnh có một giọng nói lười biếng xen vào.

Hoắc An theo thanh âm nhìn qua, là một gương mặt khá quen, nhưng rất kỳ quái chính là, rõ ràng đã cùng đối phương chung lớp nhiều năm, nhưng vẫn không nhớ rõ: “ Cậu là……” Cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cũng không có nhớ ra: “Bỏ đi.” Cậu nói thầm, tiếp tục nâng ly rượu uống rượu.

Bạn học bị lơ hoàn toàn: “……”

Mắt to ngồi ở đối diện: “……” Trên trán đổ mồ hôi lạnh lòng thầm nghĩ, thật là bội phục, toàn bộ trường cao trung X, cũng chỉ có bạn học Hoắc An đủ gan dạ để xem nhẹ triệt để giáo bá Lục Uất Trì……

Nói chung thì, Lục Uất Trì vốn dĩ không hay theo chân bọn họ đi chơi, nhưng là tối nay lại thình lình lại xuất hiện.

Uống xong một chai rượu, Hoắc An buông chai thủy tinh không, sau đó nằm trở về.

Khó chịu, lập tức sắp 12 giờ rồi.

Cậu nhìn đồng hồ, từ miệng thở ra một hơi.

Không thể uống nữa.

“Này, Hoắc An……” Bạn học Lục Uất Trì bị xem nhẹ muốn trịnh trọng giới thiệu bản thân một chút, kết quả trong đám người đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Y theo ánh mắt mọi người nhìn lại, một soái ca diện mạo tuấn tú nho nhã, trong tay nâng một cái bánh kem nhỏ từ từ đi tới, hơn nữa trên bánh kem còn dựng một cây nến, đang xôn xao nở rộ ánh sáng chói lóa.

Người này là ai?

Tất cả mọi người đều có thắc mắc như vậy.

Sau đó khiếp sợ phát hiện, người cầm bánh kem đi thẳng đến hướng Hoắc An…… Lục Uất Trì quay đầu lại nhìn mặt Hoắc An, tốt lắm, người này đã phát ngốc.

Nói không có gian tình kẻ ngốc mới tin!

“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.” Người cầm bánh kem, chính là An Vô Dạng.

Cậu mới vừa từ nước ngoài bay trở về, xuống máy bay xong lập tức về nhà, lại phát hiện con trai không ở nhà, vì thế như ngựa không kịp ngừng vó đến chỗ con trai thường đến tìm kiếm.

“Ba, sao ba đã trở về?” Hoắc An nhìn ba nhỏ cười dịu dàng, cả người đều si ngốc, sau đó lập tức từ trên sô pha ngồi thẳng thân thể, nhường ra vị trí cho An Vô Dạng.

Người bên cạnh: “??” Bảo bối!!?

Thì ra Hoắc An là người đã có người yêu!

“Sinh nhật con ba dĩ nhiên phải về rồi a.” Thanh niên ôn nhuận tuấn nhã, đi vào bên người con trai, giơ bánh kem nhỏ thấp nến lên trước mặt đối phương: “Sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi, nhanh lên.”

Hoắc An: “Con……” Trong lòng rất cảm động, cảm xúc khó chịu vừa rồi thật sự giống như chưa từng tồn tại, nhìn ánh nến nói: “Vậy con ước thân thể ba luôn khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ.”

An Vô Dạng sửng sốt, cười giống như một đứa nhỏ “A, rõ ràng là sinh nhật con mà.” Cậu cũng thực cảm động: “Ba cũng có một ước nguyện, hy vọng con được như uớc nguyện, vạn sự như ý.”

Ở phía trước ánh nến, ba ba cậu, cười tủm tỉm hôn một cái lên cái trán con trai.

“……” Hoắc An yên lặng nhìn khuôn mặt ba nhỏ ở dưới ánh nến, cuối cùng cũng có chút hiểu rõ, ba lớn nhà bọn họ mười năm như một ngày ngày che chở, chính là hy vọng, năm tháng không cần lưu lại dấu vết ở trên người người này.

“Cảm ơn.” Cậu đưa tay gỡ xuống ánh nến, ném đi hài cốt, thuận tiện dùng ngón tay đào một đống bơ, hương vị ngọt ngào làm cậu lộ ra tươi cười.

Bạn bè chung quanh, toàn bộ hóa đá, khó chịu hết sức khó chịu.

“Như vậy, con tiếp tục cùng bạn chúc mừng đi.” An Vô Dạng nói, sau đó giao bánh kem vào trong tay con trai, chuẩn bị rời đi.

“Bây giờ đã trễ thế này, con cùng về với ba.” Hoắc An lập tức nói, không có ý muốn lưu lại, suy cho cùng ra đây uống rượu giải sầu, cũng chỉ là bởi vì trong nhà không ai thôi.

Hơn nữa, để An Vô Dạng trễ như vậy một mình trở về, cậu cũng làm không được.

“Ừm? Cũng được.” An Vô Dạng nghĩ nghĩ cũng phải: “Vậy con nói tạm biệt với bạn, ba ra cửa chờ con.”

Cậu đứng lên, cười cười gật đầu ý bảo với bọn nhỏ đang đánh giá mình, khí chất ôn nhuận ưu nhã  làm cảm tình của mọi người tăng gấp bội.

Toàn bộ hành trình, không có người dám hỏi Hoắc An người này là ai……

Đây cũng là sự tình rất kỳ quái, rõ ràng nhân phẩm của Hoắc An ưu tú, cho người ta ấn tượng rất đoan chính, thực may mắn cũng không phải cái loại lưu manh.

“Tôi đi về trước đây, các người từ từ chơi.” Hoắc An nói với bọn họ.

“Ngạch……” Mắt to há ra ngậm vào một chút, vẫn không hỏi ra miệng: “ Cũng được.” Chỉ là vẫn luôn nhìn bánh kem nhỏ trên tay Hoắc An, kinh ngạc mà nghĩ, hóa ra tên này thích ăn đồ ngọt sao?

Đứng ở cửa đợi vài phút, con trai lớn lên cao lớn anh tuấn, từ từ đi về phía mình.

“Con trai, chúng ta ở bên này ăn bánh kem rồi hãy đi.” An Vô Dạng nói, chỉ chỉ một cái bàn gỗ dưới mái hiên.

“Vâng.” Hoắc An lớn lên quá giống Hoắc Vân Xuyên thân cao 1 mét 83 dáng người ngồi xuống, vẫn cao hơn An Vô Dạng nửa cái đầu như cũ: “Ba ăn không?”

Cậu đưa trứng tới trước mặt ba nhỏ.

“Ba không ăn, con ăn đi.” An Vô Dạng giống học sinh tiểu học chống tay xuống bàn, ở đối diện lắc đầu, ánh mắt hết sức chuyên chú mà nhìn Hoắc An.

“Vâng.” Hoắc An ăn một chút đã biết bánh kem là do An Vô Dạng tự tay làm, cậu ăn rất ngon.

“…… Kỳ thật ba muốn thử một chút bơ nhưng đáng tiếc không thể ăn.” An Vô Dạng chịu không nổi dụ hoặc mà móc một đống bơ, bỏ vào trong miệng cho đỡ thèm.

“……” Hoắc An chứa một miệng bánh kem nén cười, chưa nói cái gì.

Chờ ăn xong rồi bàn tay buông bánh kem, cậu mới thong thả ung dung hỏi: “Ba lớn con đã trở lại?”

Kỳ thật cậu thắc mắc chính là, ba nhỏ làm sao có thể lén lút chuồn ra ngoài?

“Không có.” Đáp án của An Vô Dạng dọa cậu giật mình, nhưng chuyện lần này có nguyên nhân: “Ba lớn con có công sự phải xử lý, còn ở lại nước ngoài, ba cùng trợ lý về trước.”

Thì ra là như thế này.

Hoắc An gật gật đầu, nhận khăn giấy ướt An Vô Dạng cho xoa xoa tay, nói: “Đi thôi, xe con ở gần đây.”

An Vô Dạng cả kinh, lập tức tức giận mà nói: “Con lại lái xe a?”

Thiếu niên phản nghịch trợn trắng mắt, lấy chìa khóa xe trong túi ra nói: “Này không cho làm, kia không cho làm, chỉ có học tập con sẽ điên mất?”

Theo cậu biết, lúc ba lớn cậu học cao trung, cả người đều được tự do bay nhảy.

Tuy rằng cậu không dám hy vọng xa vời tái hiện lại quá trình trưởng thành của ba lớn, nhưng là cũng không muốn quá mức theo lề thói cũ.

“Con còn vị thành niên, còn vừa uống rượu.” An Vô Dạng u oán mà nhìn cậu nói.

“Vậy ba lái.” Hoắc An thực dứt khoát ném chìa khóa qua.

An Vô Dạng chân tay luống cuống cầm chìa khóa, biểu tình giống như mèo bị dẫm phải đuôi, đôi mắt mở rất to: “Con đứa nhỏ này……” Biết rõ chính mình sẽ không lái xe còn nói như vậy.

“Sẽ không thì ngoan ngoãn ngồi xe con, con sẽ lái chậm một chút.” Hoắc An nói, lấy chìa khóa từ trong tay An Vô Dạng về.

“Không được.” Đối phương kiên trì: “Nếu không gọi xe trở về?”

“Con không ngồi xe người khác.” Hoắc An thực cứng đầu mà nói, lựng dựa trên vách tường, toàn thân đều thể hiện tính tình cố chấp đặc trưng của đứa trẻ tuổi dậy thì.

An Vô Dạng biết con trai cố ý, nhưng lại không hề có biện pháp: “Nếu không ngồi xe đạp trở về?” Đôi mắt cậu ngó chiếc xe ở ven đường, cảm thấy cái chủ ý này không tồi.

“Phốc……” Hoắc An mặt đơ cười thành kẻ ngốc: “Cùng ngồi xe đạp?” Uổng công ba nhỏ cậu nghĩ ra: “Hôm nay là sinh nhật con, ba để con ngồi xe đạp về nhà?”

Có còn yêu mình hay không?

“……” An Vô Dạng giờ phút này trong lòng nghĩ chính là, ngày mai sẽ đăng ký học lái xe, nhất định phải học lái xe!

Hai cha con không đồng quan điểm, yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Hoắc An thỏa hiệp trước nói: “Có thể không lái xe, nhưng con sẽ không đạp xe đạp.”

An Vô Dạng tràn ngập nghi hoặc: “Vậy làm sao trở về?”

Hoắc An đứng lên, hào khí tận trời mà nói với cậu: “Đi bộ trở về.”

Thanh niên nghe thấy cái đáp án này, cả người đều ngây ngốc, đi bộ? Khoảng 3 km, người này nói với cậu phải đi bộ trở về!?

“Con muốn làm ba biết khó mà lui sao?” An Vô Dạng nói: “Con nói như vậy ba cũng sẽ không cho con lái xe.”

Hoắc An ngẩng đầu nhìn ánh sao trên không trung, cười trộm: “Vậy đi a.” Sau đó nắm tay An Vô Dạng, một chút cũng không giống làm bộ đi về phía ven đường.

“Thật sự a?” Thanh niên được nuông chiều từ bé đã thật lâu không có đi bộ, nhíu lông mày lộ ra sợ hãi lúng túng.

“Ừm.” Bước chân Hoắc An kiên định đi về phía trước.

Nhưng là thực nhanh cậu đã cảm thấy hối hận với quyết định của mình, bởi vì đi được một nửa, ba nhỏ nhà cậu thực không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu cậu cõng về nhà.

“Đôn Đôn, ba đau đầu, chân cũng đau……”

Gọi xe gọi xe gọi xe.

Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Hoắc thiếu gia nói không ngồi xe thì không ngồi xe, giữa gọi xe cùng làm cu li không cần nghĩ ngợi mà lựa chọn làm cu li.

Sau đó phát hiện, ba nhỏ cậu mỗi ngày ăn cơm quả nhiên là ăn vào trong bụng chó hết rồi.

Sao lại nhẹ như thế……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.