Bệnh Chiếm Hữu

Chương 28: "Vậy tôi có được cậu khen thưởng cái gì không?" ?



Editor + beta: sellsell2610

Thời Ôn:?

Cậu chịu học hoá học?

Trần Trì thấy cô chần chừ không trả lời, buông tay cô ra, rũ mắt: “Cậu không tin tôi?”

Thời Ôn cũng không biết nên phản ứng thế mào.

Thiếu niên bộ dáng uỷ khuất khổ sở, giống như bị người mình để ý không tin tưởng mình.

Thời Ôn giải thích: “Tôi không có không tin cậu.”

Trần Trì quét mắt nhìn Đỗ Khải Trình ngồi phía trước, nói: “Vậy sau này cậu sẽ hỏi bài tôi sao?”

Chợt thấy tóc của cô có chút loạn, cậu tự nhiên nâng tay, giúp cô vuốt thẳng xuống.

Cả người Thời Ôn cứng đờ.

“Các em coi tôi là không khí à?” Giọng nói lạnh lẽo ngay gần bên tai.

Thời Ôn cả người hốt hoảng.

Mờ mịt lại vô thố.

Hoá học lão sư cầm thước sắt đứng ngay sau lưng hai người.

Thời Ôn nhanh chóng rụt người, né tay của Trần Trần Trì.

Hoá học lão sư…

Không phải ông vẫn còn đang trên bục giảng viết đề bài sao?

Tay Trần Trì rơi vào khoảng không, nhấp môi, nhàn nhạt nhìn người đi tới, không nhanh không chậm thu lại tay.

Hoá học lão sư thấy dáng vẻ này của Trần Trì, tức giận nói: “Các em cho rằng ngồi ở cuối sẽ không ai để ý sao? Tôi nói cho các em biết, tôi đã thấy hết rồi. Hai em mau đứng lên cho tôi.”

Trong đầu Thời Ôn loạn một đoàn.

Các ý nghĩ không tốt quay cuồng trong đầu, làm lòng cô nóng như lửa, nhưng chân tay lại lạnh băng.

Cô ngoan ngoãn đứng lên, nỗ lực duy trì bình tĩnh, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Trần Trì lại không đứng lên.

Cả lớp đều quay lại nhìn, không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ ôm tâm tình xem kịch.

Vương Đình cùng Đỗ Khải Trình ngồi trên đều đã nghe hết chuyện của bọn họ, trong lòng thầm cầu nguyện.

Hoá học lão sư nổi tiếng với “Chia rẽ uyên ương”, không biết có phải do không lấy được vợ mới như vậy không, đặc biệt ghét học sinh yêu đương.

Thấy Trần Trì không phản ứng, ông càng tức giận.

Cũng mặc kệ Ngô Đông lúc trước từng dặn dò mình về tình trạng của Trần Trì.

“Sao? Giáo viên gọi còn ngồi đấy?”

Sắc mặt Trần Trì lãnh đạm.

Thời Ôn nôn nóng, dùng khẩu hình nói chuyện, ý bảo cậu đứng lên.

Cậu nhìn thấy, mới ung dung đứng dậy.

Sắc mặt hoá học lão sư hoà hoãn vài phần, mở miệng chỉ trích: “Không coi ai ra gì, yêu sớm đã không nói, còn dám ở trong tiết của tôi động tay động chân.”

Ông càng nói càng thấy mình có lý, giọng cũng nâng cao: “Các em trong mắt còn có thầy giáo, còn có quy định của nhà trường không?”

Các bạn học nghe được liền châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Thời Ôn cảm thấy khổ sở vô cùng.

Rõ ràng cô không có nói chuyện yêu đương mà.

Tuy rằng, tuy rằng hàng động có chút mập mờ, nhưng cũng không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.

Từ nhỏ đến lớn Thời Ôn trong mắt giáo viên đều là một học sinh tốt, một cô gái ngoan ngoãn.

Chưa từng có ai đối xử với cô như vậy.

Cô nghe được ông ta nói vậy, trước nay chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trên người mình.

Thời Ôn càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, còn đặc biệt uỷ khuất.

Trần Trì vẫn luôn không mặn không nhạt, vốn định chờ ông ta lải nhải xong, trong lúc nghiêng mắt lại nhìn thấy mũi nhỏ của Thời Ôn phiếm hồng.

Nữ sinh rũ mắt, lông mi ướt át, mũi nhỏ hồng hồng, ngón tay kéo chặt góc áo trở lên trắng bệch.

Tâm Trần Trì trùng xuống.

Cậu chuyển mắt nhìn hoá học lão sư vẫn còn đang mải trách cứ, đáy mắt kết băng:

“Em vừa mới làm gì?”

Hoá học lão sư nghe vậy, tức muốn hộc máu, chỉ Trần Trì rồi lại chỉ mình: “Em hỏi tôi? Ngay cả mình vừa làm gì còn không biết sao?”

Trần Trì: “Không biết.”

Ông ta tức đến bật cười, thước sắt trên tay gõ gõ vào bàn học của Trần Trì: “Tôi thấy rõ em vuốt tóc của em ấy.”

Mọi người trong lớp ồ lên.

Thước sắt của ông ta chuẩn bị chỉ vào Thời Ôn.

Trần Trì nhìn thấy vậy, nhanh chóng ngăn lại.

Hoá học lão sư không nghĩ được cậu sẽ động thủ, tay cầm không chắc, thiếu chút nữa rơi xuống đất, thước sắt trong tay cộm lên làm ông ta ăn đau một phen.

“Em…em đúng là vô pháp vô thiên. Dám ra tay với cả thầy giáo. Em có được gia đình dạy dỗ đàng hoàng không hả?”

Trần Trì không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ông ta, miệng lưỡi đạm mạc rõ ràng: “Em giúp bạn ấy nhặt sâu xuống.”

Hoá học lão sư không biết nên giận hay nên cười, há mồm muốn phản bác, nhưng ngay cả một chữ cũng không nói được.

Nghĩ lại, cũng có thể là thật, hành động lúc đó có thể nói là như vậy.

Chính là ông ta có mười mấy năm kinh nghiệm dạy học, bầu không khí lúc đó của bọn họ hoàn toàn không giống với “bắt sâu” bình thường.

Trần Trì thờ ơ lạnh nhạt: “Hiệu trưởng vừa mới đi qua.”

Hoá học lão sư đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”

Trong lớp vang lên tiếng cười, chính là kiểu quá buồn cười nên không nhịn được.

Hoá học lão sư nhanh chóng phản ứng, sợ hiệu trưởng sẽ quay lại, ho khan một tiếng, làm bộ làm tịch: “Các em mau thảo luận bài đi. Còn hai em ngồi xuống.”

Thời Ôn mê mang ngồi xuống.

Vừa rồi, là Trần Trì sao?

Nói dối cũng không chớp mắt một cái, chính là Trần Trì?

Người như vậy sẽ không kết bạn được?

Lừa đại một người cũng được…

Thời Ôn nghĩ vậy, lại cảm giác có người nhéo ngón út của cô.

Cô xoay đầu lại, cảm xúc trong đáy mắt không chút nào che dấu.

Trần Trì nhìn biểu tình kì quái của cô, không đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng rối rắm.

Vừa rồi hẳn là không doạ cô sợ đi?

Thời Ôn rũ mắt nhìn, thế mà cậu vẫn còn dám nhéo tay cô.

Không sợ thầy giáo nhìn thấy sao?

Thời Ôn hất tay cậu ra, Trần Trì nắm không chặt, mà Thời Ôn cũng không khống chế lực đạo.

Tay Trần Trì hất ra, “Đông” một cái, va vào góc bàn.

Nghe thôi đã thấy đau.

Thời Ôn bất ngờ.

Người trong lớp học lại lần nữa quay xuống, hai người trở thành tiêu điểm.

Thời Ôn không rảnh để ý ánh mắt bọn họ. Trong mắt chỉ có mu bàn tay của Trần Trì đang chảy máu.

Còn bị nứt một vết sẹo.

Hoá học lão sư thấy lại là Trần Trì cùng Thời Ôn, nhíu mày: “Lại là hai em, đừng có ảnh hưởng tới người khác học tập. Nếu còn có lần nữa thì lên trên bảng đứng cho tôi.

“Cậu không sao chứ…” Hô hấp của Thời Ôn run rẩy, giơ tay lên: “Thầy, Trần Trì cậu ấy bị thương, có thể đưa cậu ấy xuống phòng y tế được không ạ?”

Hoá học lão sư mày nhíu chặt, đi tới chỗ hai người: “Không phải vừa rồi vẫn tốt sao?”

Nhìn thấy Trần Trì thật sự bị thương, mày giãn vài phần, lại để ý cậu có rất nhiều vết thương trên người, mới nhớ tới lời dặn của Ngô Đông, sắc mặt ngay lập tức biến đổi.

Ông lắc dầu, chỉ vết thương của Trần Trì: “Mau xuống phòng y tế xử lý đi.”

Dáng người hoá học lão sư to béo, đứng ở cạnh bàn cậu, vừa vặn che hơn nửa người của Thời Ôn.

Trần Trì cảm thấy ông ta rất chướng mắt.

Thời Ôn thấy sắc mặt của Trần Trì không tốt, nói: “Thầy, để em đưa cậu ấy đi. Khả năng cậu ấy không biết phòng y tế ở đâu.”

Hoá học lão sư nâng mi: “Em đưa em ấy đi?”

Thời Ôn gật đầu.

Ông ta hừ một tiếng: “Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý? Không có khả năng, Đỗ Khải Trình, đưa Trần Trì xuống phòng y tế.”

Thời Ôn vẫn ôm lòng thuyết phục ông ta: “Thầy, để em đưa cậu ấy đi là được rồi.”

Cậu không thích bác sĩ.

Nếu là Đỗ Khải Trình dẫn cậu đi, khẳng định cậu sẽ không cho ai chạm vào mình.

Hoá học lão sư ngữ khí kiên quyết: “Không nói nhiều. Đỗ Khải Trình, mau đưa Trần Trì đi.”

Nghe được ông ta nói vậy, bút trên tay của Đỗ Khải Trình cũng run rẩy rơi xuống.

Cậu ta?

Để cậu ta dẫn Trần Trì đi?

Cậu ta có thể bình an mà quay về sao?

Nhưng mà, những lo lắng của Đỗ Khải Trình hoàn toàn dư thừa, bởi vì mặc kệ hoá học lão sư có nói gì, Trần Trì đều bất động, đầu cũng không nâng lên, coi ông ta như không khí.

Vương Đình vẫn luôn ở bên cạnh hóng hớt, hóng đến thập phần say mê. Nghĩ muốn giúp cậu một chút, nhưng lại nghĩ tới mấy lần trước, đành ngồi im.

Cuối cùng, hoá học lão sư thấy vết thương của cậu ngừng chảy máu, cũng mặc kệ cậu.

Chờ ông ta quay trở lại bục giảng, Thời Ôn ném cho Trần Trì một tờ giấy.

Trần Trì thấy tờ giấy, nâng mắt lên, tò mò mở ra, một hàng chữ sạch sẽ thanh tú.

[Nhanh đi xử lý đi. Không sẽ bị nhiễm trùng mất.]

Ở một bên Thời Ôn không thấy, Trần Trì kéo kéo khoé miệng.

Cậu lấy bút ra, viết vào, đưa trả cho Thời Ôn.

[Vậy tôi có được cậu khen thưởng cái gì không?]

Thời Ôn:…

Cô vì muốn tốt cho cậu, muốn cậu đi xử lý vết thương, cậu còn muốn phần thưởng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.