Tình Cảm Chân Thành

Chương 61: Bảo bối, tết đến mang anh về nhà đi



Khách sạn chung quanh chỉ có núi và cây cối um tùm, bước chầm chậm vào cuối nơi rừng cây ấy, có suối nước và mấy chỗ kín mít ẩn trong đó.

Phía sau núi trồng đầy hoa mai, mùi hương của hoa lan ra theo từng cơn gió hiu quạnh, bên tai là âm thanh trong trẻo của dòng nước đang chậm rãi chảy.

Trong giờ phút này, tiếng róc rách của dòng nước hoà lẫn với âm thanh của người đàn ông, “Lại đây!”

Lâm Dịch Phong ngâm mình trong suối nước nóng, một hồ khá to, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi đối diện, gần một nửa lưng để trần làm tâm tư anh trở nên nhộn nhạo.

Anh híp mắt lại, mở miệng buông lời cảnh cáo:

“Lại đây, nếu không anh sẽ tự lại bắt em đấy.”

“Em không lại đâu!”

Hai tay nhỏ của Bùi Yên chồng chéo lên nhau, gắt gao che trước ngực, hơi ấm của suối nước nóng làm cô gái nhỏ trở nên hồng hào, thẹn thùng trong sự hỗn loạn.

Anh thật là đại sắc lang*, hèn gì lúc nãy trong phòng thay đồ cô cảm thấy có chút không hợp lí, tự dưng người đàn ông này một hai đòi cô mặc cái váy kia.

(*: chỉ người đàn ông dâm dục hư hỏng, có hành vi bỉ ổi với nữ giới. Trong convert để là sắc phôi, tớ không biết dịch sao nên thay thành sắc lang.)

Anh cứ luôn miệng bảo cái này đẹp, cô thấy nó chỉ hở nửa lưng nên cũng không để ý.

Kết quả là sau khi xuống nước thì hoàn toàn thay đổi, màu trắng lụa của áo tắm sau khi dính nước trở thành trong suốt, và cũng bởi vì hút nước nên trọng lượng nặng thêm rồi bắt đầu rủ xuống.

Hai khoả trước ngực hoàn toàn không che được, dù cho có vải phủ lên thì hình dáng của hai bầu vú tròn trịa vẫn có thể nhìn thấy.

Anh ta rõ ràng cố ý mà!

Bùi Yên xoay lưng với Lâm Dịch Phong, đem cảnh kiều diễm trước ngực che lại trong suối, đôi mắt trong trẻo khe khẽ quay đầu nhìn người phía sau lưng.

Cảnh giác từng cử động của anh, như thể xem anh là sói nên lo sợ phòng tránh vậy.

Uầy, vật nhỏ.

Lâm Dịch Phong thấy hành động của cô liền bật cười, ý vị không rõ ràng, ngực trở nên phập phồng vì vui sướng.

Cô gái nhỏ chỉ vừa nghe được một đợt xao động do nước động thì anh đã bơi đến đấy.

Lâm Dịch Phong đã học bơi từ khi còn nhỏ, vậy nên anh vô cùng thành thạo, tốc độ thoăn thoắt mãnh liệt, khi Bùi Yên di chuyển chưa được vài bước đã bị anh ôm vào lòng.

Anh kề sát vào thân hình kiều diễm và mềm mại, bắt được rồi nhưng thân hình ấy vẫn thoăn thoắt, xoắn tới xoắn lui như một con cá sống bóng loáng.

Ngọn lửa dục vọng trong lòng anh càng thêm bùng cháy, lời nói bỡn cợt buông bên tai cô gái nhỏ:

“Trốn cái gì, nơi nào của em mà anh chưa thấy qua chứ?”

Bàn tay của người đàn ông này như bàn ủi lướt bên hông cô, giãy giụa chỉ làm hai người đụng chạm thân mật nhiều thêm, Bùi Yên chỉ có thể giận dỗi với anh.

“Lần sau em sẽ không mặc quần áo anh mua nữa.”

Sau đó, lại tiếp tục căm giận mà bổ sung thêm một câu.

“Cả nội y nữa…”

“Được được được, đều như lời em nói.”

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc* trong lòng, Lâm Dịch Phong cái gì cũng thỏa hiệp, anh đưa tay kéo tay cô đang che chắn trước ngực, nhẹ nhàng dỗ dành:

(*: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)

“Để anh xem một chút được không?”

Khi quyết định sẽ đi ngâm suối nước nóng, Lâm Dịch Phong đã nghĩ đến việc mua loại áo tắm này cho Bùi Yên, anh cúi đầu nhìn cảnh xuân trước mặt, một giây cũng không rời.

Mảnh vải trong suốt phủ trên da cô, ẩn hiện làn da trắng nõn và non mịn, từng giọt nước từ tóc chảy xuống, lăn dài trên cổ rồi lướt qua cặp bánh bao no đủ, sau đó đến núm vú hồng hồng như hai quả vải đã lột vỏ kia, chỉ cần một cái liếc mắt nhìn thấy cũng đủ làm môi lưỡi trở nên khô.

Mùi thơm ngọt thanh của thân thể cô hòa vào suối nước nóng cùng hương hoa mai nhàn nhạt xông thẳng vào mũi anh.

Lâm Dịch Phong mang đôi mắt u ám vì dục vọng nhìn chằm chằm vào nhũ hoa như ẩn như hiện của Bùi Yên, cổ họng không khỏi lăn lộn vài vòng.

“Anh đừng nhìn!”

Ánh mặt rực lửa của Lâm Dịch Phong chỉ làm cô càng trở nên xấu hổ, cô vội vàng đưa tay che lại tầm mắt của anh, không để lọt một khe hở nào.

Cô nghĩ, ý tưởng đi tắm suối nước nóng với anh là một ý tưởng tồi.

Lâm Dịch Phong nhàn nhạt cười trước hành động của cô vợ nhỏ, anh gỡ tay cô xuống nhẹ nhàng mơn trớn đặt lên vài nụ hôn, sau đó, đôi môi mỏng của người đàn ông này lại dọc theo khóe miệng tinh tế của cô gái nhỏ, một ngụm hôn một ngụm mút.

Mỗi khi Bùi Yên trốn sang chỗ khác, người đàn ông này lập tức đuổi theo, đôi môi mỏng cọ lên làn da mềm mại của cô, từng đợt khoái cảm vừa ngứa vừa tê.

Anh mỗi ngày càng thêm bá đạo, giống như kẹo cao su dính chặt vào cô, xung quanh mũi đều là hơi thở của anh và nụ cười vô lại, tràn ngập dụ hoặc.

Bùi Yên bị anh cười đến mặt đỏ tai hồng, vừa tính toán từ bỏ mặc anh làm càn, đột nhiên cô nghĩ đến nụ hôn lúc sáng của hai người khi mất kiềm chế.

Cánh tay cô quàng qua vai anh, khuôn mặt lại chôn sâu vào cổ anh, ngăn cản mọi hành động “gây án” của người đàn ông này.

“Bảo bối, không nên chơi xấu như vậy.”

Cô vùi chặt vào cổ anh, vì thế Lâm Dịch Phong không “ăn” được cái miệng nhỏ này, anh đành bất mãn trằn trọc hôn lên vành tai cô, năm lần bảy lượt muốn cọ đến khóe miệng của Bùi Yên, nhưng đều bị cô nghiêng đầu tránh được.

Người ông bất đắc dĩ phải ôm lấy thân thể mềm mại, nhẹ giọng nói khẽ bên tai cô: “Để anh hôn nào…”

Môi của cô gái nhỏ vừa mềm mại vừa non mịn, khi đã nếm được vị ngọt trong đấy, ăn như thế nào cũng đều thấy không đủ.

“Không chuẩn*!”

(*: phê chuẩn, đồng ý)

Bùi Yên đặt cằm trên vai anh, thanh âm mang theo vài phần kiêu ngạo.

Lần này cô nhất định phải để tên sắc lang này ăn mệt.

Được thôi… Lâm Dịch Phong thở dài, bàn tay to thu nhỏ lại, ôm cô thật chắc, chỉ có thể cọ sát quanh ngực của cô để hạ hỏa.

Cằm lại ma sát vào cổ cô, càng quấn càng chặt.

Tư thế của hai người trong nước như thể đôi uyên ương giao cổ, gió lạnh đi qua, mang đến từng trận mùi hương ngào ngạt, quấn quít bên tai là tiếng thở nhạt nhẽo.

Thiên địa khoan thai*.

( *: Trời đất thong thả ung dung)

Dường như Bùi Yên đã say, cồn còn sót lại trong người cùng với nhiệt độ do suối nước nóng truyền đến, tất cả như phun trào.

Mắt hạnh mê mang gục trên vai anh, yên lặng nghe tiếng tuyết đọng đang dần buông xuống tạo nên thanh âm sột soạt.

Trong không gian đang mông lung, cô nghe được tiếng anh nói:

“Bảo bối, tết đến đưa anh về nhà đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.