Khách sạn Bạc Duyệt có quầy bar giải trí nằm tầng 16, khách du lịch có thể nói chuyện phiếm, uống rượu và ngắm cảnh về đêm.
Mà giờ phút này, hương thơm lượn lờ khắp quầy bar, ánh đèn vàng lấp ló tạo nên cảm giác thần bí, âm nhạc chậm rãi chảy xuôi.
Từng nhóm công tử ăn mặc thời thượng ôm bạn gái ngồi trên sofa trò chuyện, hoặc tụ tập ở một chỗ tỉ thí pha chế rượu Cocktail.
Tiếng cãi cọ, tiếng vỗ tay ồn ào, sau đó trên bàn xuất hiện thành phẩm, một ly rượu Margaret.
Lát chanh tươi ngon đặt trên chiếc ly thủy tinh chân dài, chất lỏng trong suốt được ánh đèn hắt vào trông như sóng biển cuồn cuộn, phiêu lãng mê hoặc người.
“Thế nào?” Một người đàn ông đeo khuyên tai, đắc ý giơ ly rượu lên hỏi.
“Cậu thật trâu bò, Tống Từ!”
Chàng công tử tóc xám ngồi trên sofa, tay âm thầm nhéo eo cô bé ngồi bên cạnh, khen không dứt miệng.
“Tốc độ ngày càng nhanh, không biết trên giường có nhanh như vậy không?”
Lối trêu chọc khôi hài dẫn đến cả đám người nhao nhao bật cười, không gian sôi nổi hẳn lên.
“Các cậu cút đi!” Tống Từ cười mắng, anh ta dựa vào quầy bar, nếm thử một ngụm, nhướng mày.
“Vị chẳng ra gì.” Động tác vừa rồi quá nhanh, có chút cay.
“Lại nói, tài pha chế rượu Cocktail của Phong ca mới gọi là đỉnh!”
Tiếng nhạc vang dội, không rõ ai nói ai cười.
Đột nhiên Tống Từ nhớ tới mình ngồi đợi Lâm Dịch Phong nửa buổi chiều, đặt ly rượu, lớn tiếng một câu.
“Con mẹ nó, Lâm Dịch Phong còn chưa đến?”
Dứt lời, cửa quầy mở ra, vài người phục vụ nhiệt tình bước lên tiếp đón.
Mọi người nhất trí chuyển mắt sang hướng cửa phòng, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn và cô gái nhỏ.
Mái tóc quăn nhộn nhịp theo bước đi, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt hạnh lộng lẫy sinh động.
Đám người đại gia trắng trợn táo bạo đánh giá cô, nhẹ mân mê môi. Đèn màu lam tô điểm hàng lông mi cánh bướm, nhè nhẹ đổ bóng trên làn da trắng nõn. Đẹp quá! Trái tim bọn họ lệch nhịp mất rồi!
“Khụ…” Sắc mặt Lâm Dịch Phong khó coi, đám người xấu hổ ho khan, dời mắt sang chỗ khác.
Con mẹ nó, từ khi nào Phong ca tìm được nữ sinh cực phẩm như vậy, cảm thấy bạn nữ trong lòng mình chẳng có tư vị hấp dẫn gì cả.
“Phong ca, cậu đến rồi!” Tống Từ phản ứng đầu tiên, tiến lên nhìn người bên cạnh anh, ái muội dòm ngó.
“Không giới thiệu à?”
Tuy anh ta cũng kinh ngạc trước diện mạo của cô, nhưng đạo lý vợ bạn là không thể khinh thường, huống chi trước mặt tên Lâm Dịch Phong điên khùng này.
“Bùi Yên, bạn gái tôi.”
Lâm Dịch Phong ôm bả vai cô gái nhỏ giới thiệu, nhàn nhạt quét mắt xung quanh, ngầm ý cảnh cáo.
Bọn họ hiểu rõ tín hiệu chết chóc, đúng là thấy sắc nổi lòng tham, lại còn đánh chủ ý lên vợ yêu của anh…
Mọi người bị anh lườm nổi da gà, chân chó nịnh bợ.
“Chị dâu thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, rất xứng với Phong ca.”
– —
Bùi Yên đỏ tai nghe một đám thổi phồng, cô nhóc lễ phép mỉm cười, liếc người đàn ông cầu anh giải cứu khỏi mớ hỗn độn này đi.
“Muốn thử rượu Cocktail anh pha không?”
Lâm Dịch Phong dẫn cô đến quầy bar muôn vàn rực rỡ, rượu vang đỏ, Champagne đều có đủ… kéo cô gái nhỏ ngồi xuống, cúi đầu cười ôn nhu.
“Đêm nay cho phép em uống nửa ly.”
“Anh, em cũng uống, anh pha cho em một ly nhé…”
Lâm Linh tung ta tung tăng chạy theo, kích động la lối om sòm.
Anh họ pha chế rượu là ngon nhất!
“Không phải chuyện của em, qua bên kia.”
Lâm Dịch Phong lấy một chai rượu, quay đầu đối diện Tống Từ.
“Tống Từ, dẫn Lâm Linh sang phòng bên chơi đại phú ông* đi.”
(*Một trò chơi thuộc thể loại cờ tỷ phú, gắn liền với thời thơ ấu của chúng ta.)
Bóng đèn ngồi đây làm anh chướng mắt!
Vì thế, Lâm Linh đáng thương bị ghét bỏ lủi thủi đi sang phòng kế bên, nhiều lần cô bé lộ ánh mắt cầu xin Bùi Yên nhưng bất thành. Lâm Dịch Phong lườm cho một cái mới chịu lặng lẽ hành quân.
Bùi Yên bất đắc dĩ cười, cô cảm thấy nếu mình là em gái của anh, chắc bị quản gắt gao lắm nhỉ.
Quay đầu nhìn thấy anh đang dùng muỗng nhỏ khuấy đều rượu. Động tác nước chảy mây trôi, từng ngón tay thon dài nắm thân ly rượu rất đẹp là đằng khác, cô gái nhỏ ngây ngốc ngắm nhìn bộ dáng nghiêm túc lạ thường của anh.
Không chỉ mình cô mà còn một nhóm nam nữ cũng im lặng, không tự chủ dán mắt vào người anh, trong đó vài vị thiếu gia ăn chơi trác táng thấy nhiều rồi.
Một Lâm Dịch Phong thanh nhã đạm mạc, khuôn mặt tuấn mỹ và khí chất bá đạo thu hút mọi người xung quanh, nhưng người đàn ông lại tỏ ra cưng chiều sủng nịch cô gái nhỏ của anh, ý cười nhu hòa như đóa bỉ ngạn làm họ trầm mê.
Vô số phụ nữ không thể rời mắt khỏi anh đây mà!
Người đàn ông ung dung điểm xuyết thêm vài quả anh đào, hoàn thành bước cuối cùng, chất lỏng màu đỏ dưới ánh đèn lờ mờ tựa như những viên đá quý.
“Đẹp quá, nó có tên không?”
Tác phẩm nghệ thuật làm Bùi Yên chói mắt, cô nhóc vui vẻ hỏi.
“Jewel, tặng công chúa của anh, nếm thử xem?” Lâm Dịch Phong mỉm cười, di chuyển ly rượu đến trước mặt cô.
Miệng nhỏ anh đào uống một ngụm rượu, hương vị ngọt thanh, có cảm giác hơi say.
“Rất ngon!”
Còn ngon hơn so với mấy ly rượu trước kia cô uống nữa.
Lâm Dịch Phong ôm bả vai bé con trò chuyện cùng bạn bè, còn cô dựa vào lồng ngực anh uống từng ngụm từng ngụm.
Bởi vì quá nhiều người, anh chưa từng chú ý tình huống của cô gái nhỏ trong lòng.
Hàn huyên một lúc sau, cô nhóc uống tầm nửa ly, dĩ nhiên khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng rồi.
“Không được uống nữa.”
Lâm Dịch Phong lấy ly rượu trong tay cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ thỏa mãn liếm môi, thần thái mê man, đôi mắt hạnh chếnh choáng say.
Tốt nhất về sau không cho cô uống mấy thứ này trước mặt người khác.
Anh kéo cô gái nhỏ nằm trên sofa, đáp trả nghi vấn của bằng hữu: “Có việc.”
Cất bước ra khỏi quầy bar.
“Dịch Phong, chúng ta đi đâu vậy?”
Đầu óc Bùi Yên vụng về, nắm tay người đàn ông.
Lâm Dịch Phong thả chậm bước chân, phát hiện thỏ con đang ngây thơ, anh cười nhẹ một tiếng. . ngôn tình hay
Mỗi lần nha đầu uống hai giọt rượu đều biến thành dáng vẻ ngớ ngẩn.
Người đàn ông ôm cô gái nhỏ lên, môi anh vuốt ve cái miệng nhỏ say rượu, yêu thương nói: “Đưa em đi tắm suối nước nóng.”