Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1049: Liệt Thiên hiện thân



Lục Vân hỏi ngược lại:

– Phải vậy chăng? Thế chúng ta hôm nay thử qua đi. Lần trước một chiêu phân thắng bại, xem như ngươi thắng. Lần này hay là chúng ta chỉ thử một chiêu, xem thử ngươi còn có thể thắng được không.

Vu Thần cười điên cuồng nói:

– Ngươi không phục? Được, bổn thần lại bồi tiếp ngươi chơi một chuyến. Ra tay đi.

Nói rồi toàn thân khí thế tăng mãnh liệt, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao hung hăng bắt chặt lấy ánh mắt Lục Vân.

Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân tay phải đưa ra trước, khẽ ngâm nga:

– Đơn giản một chút, thân thể ai tiến hoặc lùi thì người đó tính là thua rồi.

Vu Thần đáp:

– Được, cứ như lời của ngươi, bắt đầu đi.

Tay phải vừa xoay vừa lật, lòng bàn tay ngưng tụ một ngọn lửa đen ngòm đột nhiên chuyển động, ở trước ngực hóa thành một cột sáng xoay tròn rất nhanh tạo nên sức mạnh thôn tính cả thời gian và không gian, vừa hấp thu ánh sao bốn bề, vừa chầm chậm bay thẳng đến Lục Vân.

Nhìn cột sáng đen kịt đó, Lục Vân vẻ mặt nghiêm trọng, tay phải đưa ra trước lòng bàn tay hướng lên, ẩn chứa một luồng hào quang màu xanh lam sẫm, đang rung động rất nhanh.

Rất nhanh, hào quang màu xanh lam sẫm đó ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, theo sự khống chế của Lục Vân bay lên chục trượng, hóa thành cột sáng, sau đó lại thu nhỏ nhanh chóng thành một quả cầu ánh sáng.

Cứ liên tục chín lần như vậy, quả cầu ánh sáng sắc xanh lam thẫm đã biến thành bảy màu, khi cột sáng của Vu Thần đến gần, liền theo sự xoay chuyển đánh ra của tay phải Lục Vân bay ra, lập tức gặp nhau giữa không trung.

Khi đó, hai cột sáng gặp nhau, cả hai yên lặng bất động, điểm giao nhau màu sắc biến đổi, lúc thì đen ngòm, lúc lại đỏ sậm.

Cột sáng của Vu Thần uy lực vô cùng, lại có sức mạnh thôn tính đủ để tiêu hủy vạn vật. Nhưng cột sáng của Lục Vân rất kỳ dị đặc biệt, trông như ánh sáng bảy màu luân chuyển, nhưng thực tế bên trong lại là màu xanh lam thẫm, tạo nên sinh khí bừng bừng, có sức mạnh ngưng tụ thời gian không gian, bất cứ vật gì gặp phải đều như bị đóng băng vậy, yên lặng bất động.

Hai cột sáng tính chất như vậy gặp nhau giữa không trung, một bên muốn thôn tính đối phương, một bên muốn ngưng đọng đối phương, hai bên tính chất đối nghịch thẳng thắn đấu nhau, lập tức tạo nên hiện tượng quái dị, bên nào cũng nhanh chóng hội tụ nhưng lại không hề bành trướng, hệt như ở điểm giao nhau tạo nên một cửa thời không, nuốt lấy hai người phát xuất ra cột sáng.

Cảnh tượng đó kéo dài rất lâu, khi hai người giao chiến sức mạnh yếu đi, hai bên đều có cảm giác chìm sâu, ai cũng không thể thoát khỏi được.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi cột sáng Lục Vân và Vu Thần phát ra dần dần mất đi, hai người đồng thời quát to một tiếng, tay trái nhanh chóng đánh ra, hai luồng chưởng lực mạnh mẽ kịch liệt va chạm, phát ra tiếng sấm điếc tai.

Mượn sức này, Lục Vân và Vu Thần ổn định thân thể đang nghiêng vào trong, nhờ đó giãy dụa. Nhưng sức hút đó rất mạnh, hành động của hai người một lần chưa thành công. Vì thế, Vu Thần tay trái lại múa lên, một luồng chưởng lực đáng sợ kéo tới.

Nhưng Lục Vân lại không hề đáp trả, ngược lại tay trái múa lên giữa không trung, lòng bàn tay hướng xuống, một luồng hào quang sắc xanh lam chớp mắt đã phát ra, hình thành một không gian đặc biệt xung quanh, ngưng đọng hoàn toàn mọi dòng khí đang tuôn chảy.

Như vậy, một chiêu của Vu Thần khi đến gần Lục Vân đã bị cứng đi, lão không chỗ để mượn lực, thân thể đột nhiên tiến đến, thế đi hung mãnh.

Lục Vân thân thể bất động, tay trái ngưng đọng không gian, giữ chắc thân thể mình vững vàng, cuối cùng khắc phục được sức hút, thu được thắng lợi.

Thấy vậy, Vu Thần hừ lạnh nói:

– Kỹ xảo chiến thắng, không ra gì cả.

Lục Vân nói:

– Ngươi lần trước không phải cũng dùng kỹ xảo thắng lợi chăng?

Vu Thần giận dữ rống lên, tay phải múa lên, một cột sáng màu xanh lục thẫm âm thầm phóng đến mang theo nhiều quỷ dị xuất hiện phía trước Lục Vân.

Bật cười ngạo nghễ, Lục Vân nói:

– Cách mặt ba ngày đã có khác biệt, lần tới ngươi nhớ cẩn thận hơn.

Tay phải ánh xanh lam lóe lên, sức mạnh vô cùng vô tận của biển cả phá không hiện ra, lập tức đánh nát cột sáng màu xanh lục thẫm của Vu Thần, hất bắn thân thể lão đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

– Lục Vân, đừng đắc ý, lần tới gặp lại mới để cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn thần.

Bỏ lại những câu này, Vu Thần không hề quay đầu, loáng lên liền biến mất.

Lục Vân không hề đuổi theo, chỉ yên lặng ở tại đó, một lúc sau mới tự nói:

– Vì sao mềm lòng như vậy? Bởi vì chán ghét hay bởi vì hắn cũng từng bị lời nguyền của ông trời đây?

Trong tiếng tự hỏi, Lục Vân hình bóng nhạt đi, chớp mắt đã biến mất. Một lúc sau, thân thể Lục Vân xuất hiện giữa không trung, vừa hay thấy được Hách Triết xoay người bỏ chạy, Thương Nguyệt muốn đuổi theo.

Lắc mình hạ xuống, Lục Vân ngăn Thương Nguyệt lại nhẹ giọng nói:

– Để lão ta đi, tình hình ở đây như thế nào rồi?

Dừng bước, Thương Nguyệt thấy chàng không chút tổn thương, không khỏi cười nói:

– Mọi thứ đều tốt, nhưng không có được chút thu hoạch hiện thực nào.

Dứt lời, ba người Bách Linh nhanh chóng đến gần, ai nấy ân cần hỏi thăm.

Lục Vân mỉm cười lắc đầu, điềm nhiên nói:

– Huynh không sao, chỉ nói chuyện một lúc với Vu Thần. Kiếm VôTrần có ra tay không?

Bách Linh nói:

– Huynh đi rồi, biến hóa rất nhiều, đầu tiên … sau đó Lăng Thiên cũng bỏ đi theo, muội liền phái Tam Đầu linh xà đuổi theo. Bây giờ, Vu Thần cũng rời đi rồi, chúng ta đi thôi.

Lục Vân hơi hơi gật đầu, đang muốn lên tiếng đồng ý, một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên truyền đến khiến chàng hơi hơi biến sắc.

Quay người lại, Lục Vân nhìn về xa xa, nhẹ giọng nói:

– Liệt Thiên đến rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa rồi hãy đi.

Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, Bách Linh lại cau mày nói:

– Lúc này gặp hắn có không thích hợp lắm không?

Lục Vân điềm nhiên cười nói:

– Đừng quá lo lắng, huynh tự có đối sách thích hợp.

Dứt lời trước mắt lóe lên bóng người, Liệt Thiên dẫn Bạch Như Sương, Huyền Dạ, Tam Nhãn Long Lang xuất hiện cách đó vài trượng.

Ngắm nhìn Liệt Thiên, Lục Vân điềm nhiên cười nói:

– Từ biệt nhiều ngày, phong thái vẫn như cũ.

Liệt Thiên vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

– Ngươi lại biến hóa quá nhiều, tu vi đã tiến thêm một bước.

Lục Vân trả lời:

– Một đời ta gian nan hiểm trở, không có tu vi kinh người làm sao có thể sống được đến hôm nay?

Huyền Dạ bên cạnh Liệt Thiên mở miệng nói:

– Lục Vân, nghe nói ngươi vừa đi Hải vực về, mọi chuyện đều tốt đẹp phải không?

Lục Vân cười đáp:

– Đa tạ quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi. Ngươi gần đây tốt đẹp không?

Huyền Dạ trả lời:

– Chưa nói tới xấu tốt, không khác biệt ngày trước lắm. Nhưng hôm nay lập trường ngươi và ta đã chuyển biến, hoài niệm dĩ vãng nhiều mà thôi.

Lục Vân an ủi lên tiếng:

– Ai vì chủ nấy, ngươi không cần phải để ý quá nhiều. Nói lại, chưa đến cuối cùng, ai khẳng định được giữa chúng ta nhất định phải là địch?

Huyền Dạ cảm khái nói:

– Thật ra từ đó đến nay, Yêu vực và nhân gian không hề xung đột quá đáng, cũng không chống đối ngươi cũng như bạn của ngươi. Nhưng tình thế hiện nay như vậy, chúng ta cuối cùng không tránh được phải gặp nhau.

Lục Vân nói:

– Nếu đã xác định như vậy, sau phải nói nhiều. Lần này đến đây các vị có ý đồ thế nào?

Huyền Dạ không nói, nhìn Liệt Thiên, hiển nhiên có một số chuyện không tiện mở miệng.

Liệt Thiên quét mắt bốn phía, ánh mắt dừng lại ở Hải Nữ, kinh ngạc nói:

– Cô bé này không hề đơn giản, đến từ đâu vậy?

Lục Vân kéo Hải Nữ đến, giới thiệu:

– Đây là đồ nhi ta thu ở Hải vực, tên là Hải Nữ, từ nay về sau xin quan tâm nhiều hơn.

Liệt Thiên nói:

– Ngươi thẳng thắn như vậy, không sợ sau này ta gây bất lợi cho nó?

Lục Vân cười nói:

– Ngươi sẽ không làm thế, bởi vì ngươi chính là Yêu Hoàng, ta hiểu rõ ngươi.

Liệt Thiên trầm giọng nói:

– Cẩn thận kẻo nhìn sai rồi.

Lục Vân lên tiếng:

– Nếu không hiểu ngươi, ngày đó ta đã không ra tay. Được, không nói những chuyện đó nữa, lần này ngươi đến đây tìm ta hay muốn coi náo nhiệt?

Liệt Thiên đáp:

– Cả hai đều có, nhưng hiện nay xem ra ta đến trễ rồi.

Lục Vân nói:

– Cũng chưa trễ, ít ra ta còn chưa đi.

Liệt Thiên trả lời:

– Lục Vân, ngày đó ta nợ ngươi một đoạn ân tình, ngươi muốn như thế nào đây?

Lục Vân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:

– Ngươi chuẩn bị động thủ với ta?

Liệt Thiên nói:

– Không phải hôm nay, nhưng cuối cùng tránh không được cuộc chiến này, vì thế ta muốn đáp trả ân tình của ngươi trước. Nói đi, muốn điều gì đây?

Lục Vân ngắm nhìn hắn, ánh mắt biến ảo khó lường, một lúc sau mới mở miệng nói:

– Liệt Thiên, thật ra ngươi không thiếu nợ ta gì cả, chuyện ngày đó là ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa chưa từng yêu cầu chuyện gì.

Liệt Thiên đáp:

– Ta biết, nhưng trên thực tế ta quả thật nợ ngươi một ân tình to lớn, cho dù ngươi để ý hay không, ta lại thấy nó rất nặng.

Thấy hắn nói như thế, Lục Vân trầm ngâm nói:

– Nếu ngươi phải trả một ân tình, thế thì chuyện đó hãy ghi nhận trước đã, đợi ta nghĩ ra được cần điều gì, ta mới nói cho ngươi biết được.

Liệt Thiên hơi thất vọng, nhưng lại hứa hẹn:

– Được, cho dù lúc nào, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

Lục Vân hơi thất vọng, cười khổ sở, ánh mắt nhìn Bạch Như Sương, nhỏ nhẹ nói:

– Ngàn năm sau, dung nhan vẫn như xưa, cô nương phải nắm cho chắc, đừng để mất đi thêm lần nữa.

Liệt Thiên trịnh trọng nói:

– Ngươi yên tâm, điều gì thuộc về ta, ai cũng không cách gì cướp đi được.

Lục Vân cười cười, hỏi lại:

– Phải vậy chăng? Ông trời cũng không đoạt được sao?

Liệt Thiên nghiêm mặt nói:

– Đúng thế, ông trời cũng không đoạt được.

Lục Vân không cười nữa, chỉ có ánh mắt quái dị nhìn Bạch Như Sương, nhỏ nhẹ hỏi lại:

– Nàng có biết Thái Ất Bất Diệt chăng?

Liệt Thiên không hiểu, cảnh giác nói:

– Ngươi hỏi chuyện đó để làm điều gì?

Lục Vân đáp:

– Thuận miệng hỏi thôi, ngươi chớ lo lắng.

Liệt Thiên thôi cảnh giác, điềm nhiên nói:

– Trong cơ thể cô ấy có pháp quyết Thái Ất Bất Diệt vận hành rồi.

Lục Vân gật đầu nhè nhẹ, vẻ mặt khác lạ nói:

– Như vậy rất tốt, chúc các ngươi hạnh phúc trọn đời.

Liệt Thiên vẻ mặt hơi mừng, Bạch Như Sương lại hỏi:

– Lục Vân, ngươi không phải có chuyện gì đó muốn nói chăng?

Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, trong mắt toát ra vài phần tiếc hận, nhẹ ngâm:

– Không có gì, chỉ có một câu muốn hỏi cô nương, mọi thứ quá khứ đều quên hết rồi chăng?

Bạch Như Sương không hiểu, mơ hồ nói:

– Ta không biết, có lẽ đều quên hết, cũng có lẽ còn nhớ chút gì đó.

Lục Vân cau mày, gật đầu nhè nhẹ.

Liệt Thiên hơi lo lắng, hỏi lại:

– Ngươi nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi.

Lục Vân nhìn hắn, trầm giọng nói:

– Ngươi quả thật muốn biết chăng?

Liệt Thiên đáp:

– Tự nhiên muốn biết, nếu không hỏi ngươi làm gì?

Lục Vân không đáp lại ngay, mà ánh mắt quét qua mọi người, thấy ai cũng hiếu kỳ, trong lòng không khỏi cảm xúc.

Trầm ngâm rất lâu, Lục Vân hỏi:

– Liệt Thiên, ngươi có tin lời ta nói không?

Liệt Thiên chần chừ một lúc, đáp lại:

– Tin, ngươi nói đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.