Lục Vân gật đầu đáp:
– Đoán rất đúng, có một chuyện muốn bàn với ngươi. Đương nhiên, kết quả thế nào ta đã nắm chắc trong lòng, bất quá còn muốn nói chuyện với ngươi một chút.
Vu Thần không hiểu nhìn chàng, hỏi lại:
– Ngươi muốn bàn thế nào? Có liên quan đến chuyện của Cửu U Minh giới chăng?
Lục Vân vẻ mặt bình thản, từ chối cho ý kiến trả lời:
– Tùy tiện nói chuyện gì cũng đều có thể, ngươi chọn lựa đi.
Vu Thần hừ giọng nói:
– Câu này phải đến phiên ta, ngươi đừng có cướp mất.
Lục Vân bật cười thần bí, nhẹ giọng nói:
– Thế cũng tốt, để ta nói trước. Bây giờ, chúng ta trước hết bàn luận về quá khứ của ngươi đi.
Vu Thần biến sắc, giọng không vui nói:
– Chuyện này không có gì phải bàn, ngươi hãy nói những chuyện khác đi.
Lục Vân chất vấn:
– Thế nào, ngươi sợ rồi chăng?
Vu Thần quát lên:
– Nói bậy, ta có gì phải sợ?
Lục Vân đáp:
– Nếu không sợ, sao lại không đồng ý đề cập đến quá khứ của ngươi? Có phải không muốn ta biết, hay không ngờ ta biết đây?
Vu Thần hừ giọng trả lời:
– Bớt lời nhảm nhí đi, đây không phải có chút ý nghĩa chăng?
Lục Vân nói:
– Ý tương tự vậy, nhưng hơi khác một chút. Thế nào, nói vậy thôi sao?
Vu Thần khép hờ mắt nhìn chàng, nghi ngờ hỏi:
– Ngươi quả thật không biết hay cố ý giả điên vậy?
Lục Vân cười trả lời:
– Ta biết một chút, nhưng không được đầy đủ.
Nghe vậy, Vu Thần trầm ngâm. Một lúc sau lão mới mở miệng:
– Thật ra có một số chuyện ngươi không cần phải biết quá nhiều.
Lục Vân đáp:
– Ta cũng không nghĩ biết quá nhiều, cũng như hỏi thêm một chút, ngày đó ngươi ở Nguyện trì đã hứa hẹn, bây giờ cảm thấy hối hận chăng?
Vu Thần vẻ mặt ảm đạm, nhạt nhẽo nói:
– Vài ngàn năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều đã quên lãng, hà tất phải đề cập đến đây?
Lục Vân trả lời:
– Đời người có rất nhiều chuyện có thể quên được, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể nào quên đi. Ngươi bao nhiêu khổ sở sống dậy, lẽ nào chỉ vì lưu luyến phồn hoa và hư vinh của trần thế chăng?
Vu Thần hơi thương cảm, dường như bị câu nói của Lục Vân làm cảm động, nhẹ than thở:
– Không phải thì như thế nào đây?
Lục Vân nói:
– Nếu có mà đến, sao không thản nhiên đối mặt? Một đời của ngươi, có thật sự hướng đến quyền lợi tối cao vô thượng chăng?
Vu Thần cười khổ sở, lắc đầu đáp:
– Ngươi sẽ không hiểu được tâm tình của ta, cũng không cách nào biết được cảm giác của ta. Hệt như ngàn vạn người tu chân, bọn họ chỉ thấy bề mặt huy hoàng của Lục Vân, lại chưa từng thấy được bề mặt đau khổ trong lòng của ngươi.
Lục Vân cười cười, hơi cảm xúc nhẹ giọng đáp:
– Đời một người tổng quát phải có một mục tiêu. Ta vì sao phải nghịch thiên? Ngươi vì sao phải sống dậy? Đây là ý nghĩa của việc chúng ta sinh tồn ở thế gian.
Vu Thần gật đầu nói:
– Đúng thế, là định mệnh sắp sẵn, ai có nhân duyên, hay là không nói đến những chuyện đó nữa, ngươi hãy nói thẳng vào chuyện chính đi.
Lục Vân thôi cảm xúc, nghiêm mặt nói:
– Giữa chúng ta thật ra hoàn toàn không có ân oán không giải được. Tuy Vu sư của Vu tộc ngươi đã từng làm hại người thân của ta, nhưng bọn họ đều đã chết hết rồi.
Vu Thần trả lời:
– Ngươi có thể quên, nhưng ta không thể, bởi vì ta là Vu Thần, bọn họ chính là con dân của ta, món nợ này không thể tính toán như vậy được.
Lục Vân nói:
– Nói như thế, ngươi hẳn phải tính toán cẩn thận với ta một chút chứ?
Vu Thần lạnh lùng đáp:
– Không nói chuyện ân oán cá nhân, giữa chúng ta cũng tính là cừu hận sâu như biển.
Lục Vân thản nhiên gật đầu nói:
– Cũng đúng, ta và ngươi luôn có ân oán dây dưa, tính cho xong cũng tốt để tránh khó xử cho cả hai bên. Bây giờ, ở đây chúng ta có hai người, không ngại nói thẳng, cuối cùng ngươi muốn như thế nào?
Vu Thần hừ giọng nói:
– Câu này ta cũng muốn hỏi, cuối cùng ngươi muốn làm thế nào?
Lục Vân đáp:
– Ngươi đến trung thổ, ngoại trừ báo thù ra, cũng chỉ vì tranh bá thiên hạ chăng?
Vu Thần lạnh lùng nói:
– Ngươi cho rằng như vậy chăng?
Lục Vân trả lời:
– Ngày đó, người phong ấn ngươi chính là Lăng Thiên của Hư Vô Giới Thiên, bây giờ hắn và ngươi đã gặp lại, nhưng ân oán lại không thể kết thúc, vì cớ gì đây?
Vu Thần hừ giọng nói:
– Đó là vì hắn may mắn, tạm thời chạy trốn đuợc.
Lục Vân hơi hơi gật đầu nói tiếp:
– Chuyện này tạm thời không nhắc đến, chúng ta nói qua một chút chuyện ngươi tranh bá thiên hạ. Với thực lực ngươi ngày nay, không loại trừ được Yêu Hoàng và ta, chắc ngươi không thành công. Nhưng hiện nay, ngươi còn muốn nhờ sức mạnh của ta đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, vì thế ngươi hôm nay đến tìm tà, không phải thật sự muốn giao chiến với ta.
Vu Thần lạnh lùng cười, hừ giọng nói:
– Ngươi nói không sai, ta còn cần sức mạnh của ngươi đối phó với Địa Âm Thiên Sát, nhưng ta cũng muốn lợi dụng cơ hội khống chế ngươi, thông qua Vong Linh trớ chú trong người ngươi để khiến ngươi chìm vào ma đạo, cuối cùng để ta sử dụng, loại trừ những người gây chướng ngại cho ta.
Lục Vân lạnh lùng nói:
– Giả sử ngươi thành công, đứng ở đỉnh cao nhất của Thất giới, thế thì như thế nào đây?
Vu Thần cau mày đắc ý nói:
– Thế thì sau đó ta sẽ chính là ông chủ của trời đất, có thể phá được lời nguyền trên người ta để bổ túc lại tiếc nuối nhiều năm trước.
Lục Vân ánh mắt hơi động, hỏi lại:
– Nói như thế, ngươi muốn tranh bá thiên hạ cũng vì phần tiếc nuối trong lòng chăng?
Vu Thần trong lòng chấn động, cả giận nói:
– Ngươi chụp mũ ta chăng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
– Không phải là nói chơi, ta thật ra đã biết mục đích của ngươi, nhưng chỉ hy vọng nghe chính miệng ngươi nói ra mà thôi.
Vu Thần hừ giọng nói:
– Vẽ vời lắm chuyện, cứ cho mình thông minh.
Lục Vân hoàn toàn không nóng nảy, điềm nhiên đáp:
– Vu Thần, nếu như có phương pháp khác có thể giải trừ lời nguyền trên người ngươi, thế ngươi có muốn thử qua không?
Vu Thần vẻ mặt kinh hãi, nhìn chàng hoài nghi, ánh mắt biến ảo mãi, rất lâu sau mới mở miệng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Ngươi quả thật có biện pháp?
Lục Vân cười đáp:
– Ngươi thấy vậy chăng?
Vu Thần trả lời:
– Ngươi muốn trả thế nào? Để ta giải trừ Vong Linh trớ chú trong người của ngươi chăng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
– Ta không cần gì cả, nhưng ngươi phải trả giá rất lớn, ngươi có tình nguyện chăng?
Vu Thần ánh mắt hơi khép lại, trầm giọng nói:
– Nghe ngươi nói, cái giá này hẳn phải không tầm thường chăng?
Lục Vân gật đầu nói:
– Đúng thế, bắt đầu từ đâu thì hãy kết thúc ở đó. Câu này ngươi nghe có hiểu rõ chăng?
Vu Thần không nói, cúi đầu trầm tư, vẻ mặt cổ quái, giây lát, Vu Thần ngửng đầu nhìn chàng, hỏi lại:
– Ngươi dẫn ta tới nơi này vì mục đích này chăng?
Lục Vân đáp:
– Không sai lắm. Thế nào, ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa?
Vu Thần nói:
– Đã nghĩ qua, nhưng ta không tin ngươi.
Lục Vân dường như sớm biết đáp án, cũng không chút kinh ngạc, chỉ than thở nói:
– Như vậy, thiên hạ không có người nào ngươi có thể tín nhiệm được.
Vu Thần lạnh lùng trả lời:
– Ta thà rằng chỉ tin chính mình, cũng tuyệt đối không dễ dàng giao mạng vận vào tay người khác.
Lục Vân ánh mắt phức tạp nhìn lão, nhỏ nhẹ nói:
– Nghe nói năm xưa ông trời tạo một lời nguyền trên người ngươi, chỉ duy nhất kẻ nghịch thiên mới có thể giải trừ. Đây chính là căn nguyên của việc ngươi tiến vào trung thổ để tranh bá nhân gian.
Vu Thần vẻ mặt nặng nề, âm hiểm nói:
– Chuyện ngươi biết cũng không ít, phải ông chủ Cửu U cho ngươi biết chăng?
Lục Vân đáp:
– Tự nhiên chính hắn đã nói cho ta biết, hắn còn nhận được một lời hứa từ ta, ngươi có muốn biết chăng?
Vu Thần toàn thân khí tức đột nhiên biến hẳn, cả người trở thành lạnh lùng tàn khốc vô tình, giọng hận thù nói:
– Hắn muốn ngươi giết ta?
Lục Vân đáp:
– Hai chọn lựa, một là giết chết ngươi, hai là thu lại sức mạnh trên người ngươi để trả lại cho Cửu U Minh giới.
Bật tiếng cười giận dữ, Vu Thần bật thành lời:
– Ông chủ Cửu U thật ghê gớm, hắn muốn bỏ rơi lời thề. Ngươi vì sao muốn đáp ứng hắn?
Lục Vân trả lời:
– Vì Thương Nguyệt cho nên ta đồng ý với hắn.
Vu Thần nói:
– Nếu đã là như vậy, giữa chúng ta cũng không thể bàn luận gì, hay ngươi hãy động thủ đi.
Lục Vân nói:
– Đừng nóng, động thủ chỉ là chuyện sớm muộn, hay chúng ta nói đến mục đích hôm nay ngươi đến đây chăng?
Vu Thần đảo tròng mắt, cười âm hiểm:
– Ngươi quả thật muốn biết chăng?
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
– Xem ngươi thích nói thật, hay là nói láo rồi.
Vu Thần hừ giọng nói:
– Lời nói có thật có giả, nhưng ngươi có thể phân biệt được chăng?
Lục Vân bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:
– Ngươi có thể khẳng định ta không biết được mục đích chân chính ngươi đến đây chăng?
Vu Thần nghe vậy vẻ mặt hơi giận quát lên:
– Ngươi có ý giằng co với ta không rõ chăng?
Lục Vân bật cười quỷ bí, tự nói:
– Người đối địch, đánh vào lòng là trên hết, đánh thành là sau đó.
Vu Thần trong lòng chấn động, thôi giận dữ, lạnh lùng nói:
– Lục Vân, ngươi cũng rất thần bí, cũng quá mức tự phụ.
Cười cười thản nhiên, Lục Vân bình tĩnh trả lời:
– Ngươi khẳng định ta không phải có ý làm như vậy chăng?
Vu Thần không hiểu, nhưng không hề biểu lộ, khẽ nói:
– Ngươi thấy có ý tứ chăng?
Lục Vân cười trả lời:
– Hư hư thật thật, chân chân giả giả, đây không phải chính là học theo Vu Thần ngươi chăng?
Hừ giọng một tiếng, Vu Thần quát lên:
– Đủ rồi, ta không muốn nói nhảm với ngươi, đi vào chính đề đi. Muốn động thủ hay không, ngươi tự chọn lựa đi.
Lục Vân nhìn bốn phía, điềm nhiên cười nói:
– Cảnh sắc nơi này không tồi, biến ảo bất định, ánh sao lấp lánh, tốt cho việc thưởng thức hơn là động thủ.
Vu Thần lên tiếng:
– Ngươi như vậy là không muốn động thủ với ta rồi?
Lục Vân hỏi:
– Ngươi vì sao lại thật lòng muốn giao chiến với ta?
Vu Thần rất tức giận, quát lên:
– Bổn thần chẳng muốn đấu võ mồm với ngươi, nếu không muốn động thủ, thế thì ta đi trước một bước, lần tới gặp mặt, chúng ta không nói chuyện dễ dàng như vậy lần nữa.
Thấy lão muốn đi, Lục Vân nói:
– Đừng gấp, lẽ nào đến đây lại không ở lại thêm chút nữa. Ngươi cứ vội vàng bỏ đi như vậy, tên Kiếm VôTrần đó làm sao mắc câu được?
Vu Thần kinh ngạc nói:
– Ngươi quả thật biết được?
Lục Vân cười tà đạo đáp:
– Ngươi cho là ta không biết chăng? Được, không nói với ngươi những chuyện đó, hay là nói đến chuyện lần sau gặp mặt đi.
Vu Thần xem thường trả lời:
– Lần tới gặp mặt hãy nói, bây giờ nói có hay ho gì đây?
Lục Vân trả lời:
– Hôm nay ở đây ta đã nói rõ hết mọi thứ. Nếu như ngươi chọn lựa phương thức của mình rồi, thế thì lần tới gặp nhau, hãy để chúng ta kết thúc mọi thứ. Đến lúc đó ngươi chớ có hối hận.
Vu Thần quát lạnh:
– Ngươi uy hiếp ta chăng?
Lục Vân trả lời:
– Ta chỉ muốn cho ngươi biết, lần tới giữa hai chúng ta phải có một bên bị biến mất, hoặc là mất đi một thứ gì đó.
Vu Thần nặng nề âm hiểm nói:
– Lục Vân, một ngày ngươi không giải trừ được Vong Linh trớ chú trong người, thì ngày đó ngươi không phải là địch thủ của bổn thần. Đến lúc đó gặp lại, hối hận tất nhiên chính là bản thân ngươi.