Gào lên giận dữ, Tinh Huy ngập đầy oán hận nói:
– Hỏa Vân, hiện nay ta không làm chủ mình được, ngươi cũng đừng oán ta, xem chiêu đây.
Chưởng ra như sấm động, mây gió biến sắc, thực lực của vị cao thủ Hư Vô Giới Thiên này kinh người, tuy gần như chỉ là nguyên thần, nhưng lại hơn hẳn Kiếm Vô Trần hiện nay không ít.
Đối mặt với tiến công của cố nhân, Kiếm Vô Trần giận dữ kêu gào, thần cung trong tay múa lên nhanh chóng, phát xuất một chuỗi làn kiếm bện thành một lưới kiếm dày đặc, ngăn cản Tinh Huy đến gần.
Nhưng Kiếm Vô Trần quá coi thường Tinh Huy, vị cao thủ Hư Vô Giới Thiên này tu vi tuy không tính là tuyệt cao, nhưng thuật “Tinh Hồn Quy Nguyên” hắn tu luyện cả đời có thể nói là kỳ tuyệt thiên hạ, bao la toàn diện. Kết hợp sức mạnh sao trời vô số, có thể nói là biến ảo khó dò, thần quỷ khó liệu.
Lúc này, Tinh Hồn dễ dàng phá giải kiếm pháp của Kiếm Vô Trần, ánh sao rực rỡ do hắn phát ra như ngàn vạn mũi châm ánh sáng, bít mất đường lui của Kiếm Vô Trần, khiến hắn đành phải đón đỡ.
Thế rồi, hai người toàn lực giao chiến, chỉ trong một hiệp, Kiếm Vô Trần liền kêu thảm bắn đi vài trượng.
Một chiêu đắc thủ, Tinh Huy hoàn toàn không dừng lại, hai tay phát xuất sức mạnh nuốt lấy trời cao, hình thành một kết giới hủy diệt to nhỏ chừng ba trượng bên ngoài Kiếm Vô Trần, không ngừng áp lấy chặt chẽ, ăn mòn sức mạnh trong cơ thể của Kiếm Vô Trần.
Phát hiện tình hình không ổn, Kiếm Vô Trần gào thét điên cuồng, lập tức hội tụ sức mạnh toàn thân, mượn uy thế của thần cung, xuất chiêu thứ chín trong Thiên Kiếm cửu quyết – Diệt Thiên trảm. Kiếm Vô Trần dùng kiếm thế liên miên không ngừng, kiếm khí không gì ngăn được, mạnh mẽ giao chiến với kết giới do Tinh Huy phát ra.
Một chiêu đó, trời đất rung chuyển, sức mạnh hoang dã chớp mắt bành trướng hóa thành một cột sáng xông đến tận trời, vừa làm tệ liệt mây trắng chín tầng trời, đồng thời cũng phá vỡ kết giới của Tinh Huy, lập tức hủy diệt toàn bộ sinh vật trong sơn cốc.
Lúc này, Kim Thiên và Sở Hoài Dương đã khôi phục một phần chân nguyên, ai nấy tự mình tung cao né tránh.
Chỗ giao chiến, Tinh Huy thân thể run lên, kết giới bị phá vỡ khiến hắn bị ảnh hưởng gây nên thương thế nhẹ. Sau đó, khi cơn lốc hủy diệt khuếch tán, thân thể lại bị va đập lần nữa, phải thối lui hơn vài chục trượng.
Bên này, Kiếm Vô Trần tình hình không ổn, tuy phá được kết giới, nhưng lại bị phản lực trọng thương, lại thêm cơn cuồng phong hủy diệt tập kích, lập tức bị hất tung đi vài trăm trượng, đâm sầm vào vách núi, miệng hắn phun ra máu tươi.
Dừng lại, Tinh Huy trừng Lý Trường Xuân một cái, cừu hận đầy bụng không thể phát tiết, đành phải bay đi tiếp tục truy sát Kiếm Vô Trần.
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần thân thể chật vật khó chịu, toàn thân y phục thấm đẫm máu tươi, tứ chi bị thương vô số, nằm dài ở đó không thể động đậy.
Khi Tinh Huy bay đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt đảo tròn, không hề nhúc nhích nhìn đối phương, trong đáy mắt ẩn chứa một chút u ám.
Tinh Huy ánh mắt cổ quái, than nhẹ:
– Hỏa Vân, đây là số mệnh của ngươi, không trách được ta.
Nói rồi một chưởng đánh xuống, một luồng ánh sao rực rỡ ẩn chứa sức mạnh tiêu hủy vạn vật chầm chậm nặng nề hướng thẳng xuống Kiếm Vô Trần.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần không cách gì né tránh, chỉ hận thù nhìn một chưởng đánh xuống, trong mắt thê lương lại có phần không cam chịu.
Xa xa, Sở Hoài Dương nhìn lại bên này, hơi chần chừ một lúc liền bay đến.
Kim Thiên thấy vậy liền phi thân ngăn lại, miệng gào lên như sấm, vẻ mặt điên cuồng hoảng loạn. Rõ ràng hắn liều mạng không quản sống chết, muốn ngăn cho được Sở Hoài Dương.
Thấy vậy, Sở Hoài Dương đảo tròn mắt, hơi giận dữ nói:
– Cút ngay, nếu không chớ …
Câu còn chưa dứt, Sở Hoài Dương đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía Nam, chỉ thấy một bóng sáng bảy màu rạch ngang bầu trời bay đến, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt.
Kêu lên một tiếng kỳ quái, Sở Hoài Dương chuyển phương hướng, bỏ không thèm để ý đến Kiếm Vô Trần, lập tức bay đi chạy trốn.
Giữa không trung, bóng sáng lóe lên, một thanh kiếm bảy màu mang theo một người đàn ông trung niên anh tuấn xuất hiện, không ngờ chính là Hàn Ngọc Dương cung chủ của Lưu Li cung, một trong bốn nơi tuyệt địa của nhân gian.
Vừa thấy Sở Hoài Dương bỏ chạy, Hàn Ngọc Dương lập tức cả giận nói:
– Sở Hoài Dương, ngươi dù chạy đến chân trời góc bể nào ta cũng phải mang ngươi trở về.
Dứt lời lóe lên liền bỏ đi truy đuổi theo Sở Hoài Dương.
Bên này, một chưởng của Tinh Huy đánh xuống, nhưng lại không đánh trúng Kiếm Vô Trần, bởi vì ngay lúc quan trọng nhất, hắn đột nhiên bắn mình đi, bộc phát luồng sức mạnh dị thường, né tránh được Tinh Huy, xuất hiện ngay trước mặt Lý Trường Xuân.
Thần cung múa lên, Kiếm Vô Trần vẻ mặt hung tợn, giận dữ nói:
– Muốn giết ta, ngươi cũng đừng mong sống dễ.
Lý Trường Xuân ánh mắt thất kinh, thân thể bắn lên không, né tránh chính diện sau đó đảo ngược xuống, cử động bất ngờ vừa hay né tránh được một kiếm đầy giận dữ của Kiếm Vô Trần.
Lúc này, Tinh Huy đã quay lại, Kiếm Vô Trần trong lòng rất giận, người như dã thú điên cuồng kêu rống, thần cung trong tay múa lên điên cuồng, khí thế kinh người ép cho Tinh Huy liên tục né tránh.
Lúc này, Kiếm Vô Trần ánh mắt lóe tia lạnh, lợi dụng lúc Tinh Huy lùi lại, thần cung chuyển sang tay trái, nhanh chóng bày thế dương cung bắn trăng, mũi tên nhắm đúng vào Tinh Huy.
Bốn bề, mọi thứ đột nhiên yên lặng hẳn, cả sơn cốc yên tĩnh câm nín, một luồng khí tiêu sát vô hình ngập đầy.
Tinh Huy hơi kinh hãi, uy lực Hậu Nghệ thần cung người thường không thể chống cự, ông cũng không dám đỡ thẳng.
Cứ thế, Kiếm Vô Trần nắm lấy thời cơ hấp thu linh khí trời đất, khiến uy lực Hậu Nghệ thần cung tăng hẳn lên, một luồng sức mạnh bao trùm chín tầng trời nhanh chóng tản ra bốn phương.
Lý Trường Xuân thấy vậy thở hổn hển, miệng liên tục rống lên giận dữ, thúc đẩy Tinh Huy tiến công, nhưng Tinh Huy lại sợ rất nhiều, chần chừ không muốn.
Lúc này, Kiếm Vô Trần ánh mắt mờ đi, tiêu hao chân nguyên khiến thân thể hắn khó mà chịu đựng nổi, không buông tên ra hắn liền bị phản ứng ngược.
Vì thế, Kiếm Vô Trần ánh mắt đảo tròn, mục tiêu bắt chặt đột nhiên biến hẳn chuyển sang Tụ Linh hồ.
Tức khắc, chín tầng trời mây gió rung động, sức mạnh cuồn cuộn mênh mông vô cùng vô tận hội tụ lên thần cung, ngưng đọng thành một mũi tên ánh sáng rực rỡ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần nhắm thẳng vào Tụ Linh hồ phát tên.
Như vậy, tên gào rung trời, mây gió biến ảo, một mũi tên không gì chống nổi gặp phải Tụ Linh hồ, hai bên chớp mắt phát nổ, không những khiến Tinh Huy bị trọng thương bắn đi, còn khiến cho Lý Trường Xuân thi triển pháp thuật máu thịt bầy nhầy bắn ra ngoài chục trượng.
Hậu Nghệ vút lên trời cao, vạn vật phải rung chuyển khiếp sợ.
Một tên này hội tụ sức mạnh còn lại của Kiếm Vô Trần, sau khi phát xuất rồi, hắn liền mất sức ngã xuống, nằm yên lặng trên mặt đất.
Cách đó vài trăm trượng, Tinh Huy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt ảm đạm nhìn Kiếm Vô Trần, sau đó nhìn lên trời cao, có vẻ đăm chiêu trầm tư, cuối cùng hình bóng lóe lên liền biến mất không còn thấy.
Phía Tây, Lý Trường Xuân nằm yên trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt nhìn lên vầng mây phất phơ bay lượn ngập trời, hệt như người thân đang kêu gọi tên lão.
Mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng lớn, Lý Trường Xuân lại không hề biết, lão chỉ yên lặng ngắm nhìn không gian, mơ hồ nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc, đang yên lặng cười với lão.
Thời khắc đó, mọi ân oán đều tan thành mây khói, nụ cười mỉm hiện lên trên vành môi của lão. Cuộc đời đã hết, vô số ký ức như sóng biển thối lui, gần như chỉ còn lại một ý niệm tàn phai khó quên nhất trong cuộc đời.
Giữa không trung, Kim Thiên trọng thương nghiêng đầu nhìn về phía này, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, lại có mấy phần ý niệm tham lam.
Trước đây, Tinh Huy còn ở đó, hắn không dám mạo hiểm. Hiện nay Lý Trường Xuân đã trọng thương, Kiếm Vô Trần không dậy nổi, thế thì Hậu Nghệ thành cung không phải là vật trong túi của hắn sao?
Nghĩ đến đây, Kim Thiên không chần chừ nữa. Bị cái lợi điều khiển, hắn vừa cười lớn đắc ý, vừa chầm chậm bay thẳng về phía Kiếm Vô Trần.
Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện biến cố bất ngờ, một chùm hào quang ngũ sắc đột nhiên đánh xuống, không hề gây nên một tiếng động, chớp mắt đã nuốt sống mất Kim Thiên.
Cái chết đến đột nhiên, nếu như trước đây biết được kết quả thế này, Kim Thiên sẽ chọn lựa mạng sống hay là chọn lấy Hậu Nghệ thần cung?
Sơn cốc yên tĩnh trở lại, người ra tay không hề xuất hiện, chỉ còn lại Kiếm Vô Trần và Lý Trường Xuân, một phía Đông, một phía Tây ngăn cách hai bên.
Trên tầng mây, Lăng Thiên vẻ mặt cổ quái, mọi chuyện dưới mặt đất đều khiến ông cảm xúc khá nhiều, tâm tình rất ảm đạm.
Ông đã đến đây từ rất sớm, tự mình chứng kiến mọi thứ, nhưng ông có thể làm thế nào đây?
Hai người này, một kẻ phản bội sư môn, một kẻ khi sư diệt tổ, cả hai tranh đấu sinh tử với nhau, bản thân ông có bắt buộc phải ra mặt không?
Đối với Lăng Thiên, ông vốn phải ra mặt thanh lý môn hộ, nhưng thấy Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung trong tay, ông cũng có ít nhiều lo lắng.
Hơn nữa, ngày trước chọn lựa Kiếm Vô Trần chính là ông đã bày ra, Thiên Kiếm khách chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Hiện nay, ông muốn tự tay giết chết Kiếm Vô Trần, như vậy chẳng khác gì lấy đá chọi vào chân mình, làm sao không khiến ông khó chịu cho được?
Trong quá khứ, có người khác bên cạnh, ông vì sự công chính tự nhiên không thể nói khác đi được.
Hiện nay, chỉ còn một mình ông, cảm xúc trong nội tâm làm sao có thể giấu diếm được?
Thiên Kiếm viện là tự tay ông dựng lên, hai ngàn năm trôi qua vẫn rất thịnh vượng chưa hề suy yếu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Mà hiện nay, hai đại đệ tử kiệt xuất nhất hai đời liên tục lại giao chiến sinh tử với nhau, ông thấy làm sao trong lòng không khỏi cảm xúc than thở.
Lúc này, khi Kim Thiên chuẩn bị lợi dụng thời cơ đánh lén để lấy Hậu Nghệ thần cung, Lăng Thiên lập tức ra tay hủy diệt hắn liền.
Dù sao đối với tình riêng, cả hai người này đều xuất thân từ Thiên Kiếm viện, mặc kệ có phạm sai lầm thế nào, vẫn không tới phiên người khác quản lấy.
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, nguyên khí hơi hơi khôi phục, chầm chậm đứng lên.
Quét mắt bốn phía, Kiếm Vô Trần mỉm cười cô đơn, chầm chậm đi thẳng về phía Lý Trường Xuân, giây lát đã đến bên lão.
Lúc này, Lý Trường Xuân còn một hơi thở mà thôi, ánh mắt đảo tròn chuyển động.
Kiếm Vô Trần nhìn lão, oán độc nói:
– Cân nhắc chuẩn bị kỹ, ngươi cuối cùng không thể được như ý, có phải rất bất cam không?
Lý Trường Xuân ánh mắt lóe lên, nhìn bóng hình mơ hồ của hắn, cười hơi quỷ dị nói:
– Không thể tự tay giết chết ngươi, ta đúng là có phần bất cam. Bất quá nói tổng quát, sự xuất hiện của ta khiến ngươi gặp tai nạn mất mạng.
Kiếm Vô Trần hận thù nói:
– Phải vậy chăng? Ngươi không thấy cao hứng quá sớm chăng? Hiện tại nơi này không một người nào, ta giết ngươi rồi bỏ chạy đi xa, ai có thể làm gì được ta đây?
Lý Trường Xuân ho khan hai tiếng, yếu ớt cười nói:
– Quá muộn rồi, Kiếm Vô Trần, ngươi đi không được rồi.
Kiếm Vô Trần nghe vậy thất kinh, nhanh chóng nhìn xung quanh, giận dữ nói:
– Ngươi muốn cố ý khiến ta hiếu kỳ để kiềm chế ta, đáng tiếc thủ đoạn này quá sức đơn giản. Chịu chết đi thôi.
Thần cung trong tay giơ cao, hung hăng đánh thẳng xuống đầu Lý Trường Xuân.