Trên mặt đất, Lý Trường Xuân ánh mắt rực chiếu, chăm chú nhìn vào thần cung đang đánh xuống, hô lên:
– Kiếm Vô Trần, ngươi không phải nói ta không giết được ngươi chăng, bây giờ ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
Ánh mắt oán độc như trường kiếm của tử thần lúc này đâm sâu vào trong lòng của Kiếm Vô Trần.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần trong lòng run lên, một sự bất an dâng lên trong lòng, khiến hắn lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng thoát ra bỏ chạy.
Nhưng mọi thứ đều đúng như lời nói của Lý Trường Xuân, lúc này phát hiện thì đã quá muộn rồi.
Ngay khi Kiếm Vô Trần thoát ra bỏ chạy, một luồng sáng đỏ lóe lên, trên người Lý Trường Xuân có một con mối lửa nhỏ bé bay ra, đón gió phồng lên chừng ba trượng, cái đuôi sắc bén quét ngang qua, nhanh chóng công kích về phía Kiếm Vô Trần.
Gào lên giận dữ, Kiếm Vô Trần trọng thương toàn lực né tránh, nhưng căn bản không bằng tốc độ của con mối lửa, liền bị cái đuôi dài ngoằng của nó đâm bắn lên không trung, chân trái lập tức bị tan vỡ như phấn bụi.
Nỗi đau như bị đánh một trùy vào lòng kích hoạt hẳn trung khu thần kinh của Kiếm Vô Trần, chỉ thấy hắn gào thét điên cuồng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, ánh mắt bắn ra làn sáng oán độc vô cùng.
Kiếm Vô Trần phất chưởng mượn lực thối lui, thần cung trong tay nhanh chóng múa lên, làn kiếm rợp trời lũ lượt ào đến vây phủ quanh người của con mối lửa.
Một chiêu này chính là Kiếm Vô Trần kiệt lực phát ra, tuy hắn bị thương nhưng uy lực cũng không nhỏ.
Nhưng điều khiến Kiếm Vô Trần bất ngờ, đó chính là ngàn vạn làn kiếm đánh vào thân của mối lửa, ngoại trừ một số hoa lửa tung tóe ra, căn bản không hề tạo nên chút thương tổn. Điều này quả là khó mà tưởng tượng được.
Bật cười thê lương, Kiếm Vô Trần trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi thê lương. Trong sơn cốc yên tĩnh này, một cảm giác anh hùng mạt lộ lúc này đã dâng ngập đầy trong lòng của hắn.
Trước đây không lâu, lòng hắn từng có cảm tưởng như vậy không?
Phải chăng đại kiếp đã đến thật, hay là hùng tâm bị ngăn trở bao vây?
Trong lúc suy nghĩ, một nỗi đau truyền đến, chỉ thấy chân phải của Kiếm Vô Trần cũng bị mối lửa nghiền nát. Điều này khiến hắn trong lòng vô cùng đau thương.
Tuy người tu đạo cơ thể huyết nhục hoàn toàn không quan trọng, nhưng trước nay hắn vẫn tự hào về thân thể của mình nên hắn khó mà chấp nhận được.
Thôi nhìn, thần cung trong tay Kiếm Vô Trần hơi nhếch lên, một làn kiếm màu tím bay vụt tới lui, vòng qua con mối lửa, hung hăng đánh trúng vào trên người Lý Trường Xuân.
Một tiếng kêu thảm từ miệng Lý Trường Xuân vang lên, con mối lửa giữa không trung thân thể dừng lại, nhanh chóng phốc về bên người Lý Trường Xuân, ánh mắt không ngờ ẩn chứa vài giọt lệ.
Dường như nó đã phát hiện sinh mạng Lý Trường Xuân đang dần dần trôi qua, biết được lão sắp sửa đi xa.
Kiếm Vô Trần bình thản nhìn những điều này, hắn chỉ hận thù nhìn Lý Trường Xuân, rống lên điên cuồng:
– Ngươi quả độc ác, không ngờ ẩn giấu sâu sắc thế, đến chết mới phát động một tuyệt chiêu cuối cùng. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không thể nào làm được chuyện giết ta, ta sẽ không cho ngươi được như mong muốn, dễ dàng chết đi.
Lý Trường Xuân vẻ mặt xám như tro, ánh mắt thần quang nhạt đi, yếu ớt nói:
– Kiếm Vô Trần, ngươi đừng đắc ý, nếu cho ta thêm chút thời gian, ngươi chắc chắn phải chết. Bất quá cũng không quan trọng, ta không giết được ngươi nhưng Lục Vân giết được ngươi, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua cho ngươi chăng? Nhìn lên trời cao, ở đó có một luồng khí tức đặc biệt, chính là phát xuất từ Tam Đầu linh xà theo hầu Bách Linh. Như vậy cho thấy bọn họ vẫn chưa từng quên mất ngươi, chỉ là cho chúng ta một cơ hội kết thúc. Đợi một lúc … khi ta chết rồi, chính bọn họ sẽ xuất trận, thế lúc đó ngươi hãy chờ mà từ từ khóc lóc. Ha ha ha … Khụ…
Âm thanh yếu ớt lúc này đứt ngang, con mối lửa vẫn đứng bên bảo vệ đột nhiên gào lên một tiếng, đỡ lấy thân thể Lý Trường Xuân bay vào không trung, lóe lên liền không còn thấy nữa.
Gió thổi nhè nhẹ. Trong sơn cốc, Kiếm Vô Trần lơ lửng giữa tầng không, vẻ mặt trắng bệch đang nhìn lên bầu trời, liền nhanh chóng phát hiện một chút dị thường.
Khí tức đó đúng như lời của Lý Trường Xuân, chính là Tam Đầu linh xà. Điều này khiến Kiếm Vô Trần lạnh toát cả người, một vẻ hận ông trời bất công mờ hiện trên khuôn mặt méo xệch của hắn.
Trầm ngâm một chút, Kiếm Vô Trần ngửa mặt thét lên một tiếng dài, sau đó hình bóng lóe lên bỏ chạy về phía xa xa.
Nhưng đúng lúc này, hắn đang tiến lên đột nhiên va chạm một kết giới vô hình, thân thể bị hất bắn trở lại, một chút đau khổ mờ hiện trên mắt.
Xoay người, Kiếm Vô Trần bất chấp tất cả, tiếp tục bỏ chạy, tốc độ rất nhanh không thua gì lúc bình thường, có lẽ đây chính là trường hợp hồi dương.
Nhưng cho dù tốc độ của hắn rất nhanh, vừa bay được vài trăm trượng liền gặp phải loại kết giới đó, khiến hắn bị hất bắn trở lại. Điều này khiến vẻ mặt hắn bất an, miệng gào thét giận dữ liên miên.
Lúc này, khi tai nạn xảy ra không nơi trốn được, Kiếm Vô Trần vừa sợ vừa giận, miệng rủa không ngừng, đáy mắt lấp lánh sự kinh hoàng vô cùng?
Bốn bề, không hề có một chút gió, yên lặng như thường, thấy uy hiếp không nhìn rõ như Thái Sơn đè lên đầu khiến Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn phát điên.
Trên tầng mây, vẻ mặt Lăng Thiên phức tạp. Những chuyện Kiếm Vô Trần gặp phải ông đều nhìn thấy, nhưng lại không biết ai đã ra tay. Điều này khiến ông đầy kinh ngạc.
Quay đầu lại, Lăng Thiên nhìn khắp bốn phía, ý thức nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh cảm ứng được vị trí của Tam Đầu linh xà. Nhưng những người khác ông không thấy, thế thì người nào đã thi triển kết giới vây khốn được Kiếm Vô Trần đây?
Phải Lục Vân chăng? Nếu là chàng làm, thì vì sao chàng lại né tránh được sóng thăm dò của ông, làm mọi chuyện đến mức thần không hay quỷ không biết? Nếu không phải Lục Vân, cả thiên hạ có được người nào thực lực kinh khủng đến như vậy?
Lúc này đây, Kiếm Vô Trần bị vây chặt trên mặt đất kích động vô cùng, Lăng Thiên trên tầng mây lại chìm vào suy tư. Hai người một động một tĩnh đều đang chờ đợi người thần bí đó xuất hiện. Tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện thế nào?
******
Rời khỏi Yêu Hoàng, Lục Vân dẫn bốn cô truy đuổi theo tung tích của Kiếm Vô Trần.
Trên đường đi, Bách Linh lên tiếng:
– Theo tình hình của Kiếm Vô Trần, nếu lúc này hắn không có chuyện gì bất ngờ, ít ra cũng đã đi được vài trăm dặm.
Lục Vân cười nói:
– Với tình hình của hắn, không có chuyện bất ngờ mới là lạ đó.
Thương Nguyệt cất lời:
– Đúng thế, với thù hận giữa hắn và Lý Trường Xuân, đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất, Lý Trường Xuân sao có thể bỏ trôi qua được? Nhưng muội đang nghĩ, nếu Kiếm Vô Trần chết trong tay của Lý Trường Xuân, thế thì đối với chúng ta cũng không khỏi đáng tiếc.
Lục Vân đáp:
– Yên tâm, Kiếm Vô Trần không dễ chết được.
Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán:
– Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không nên để Lý Trường Xuân hưởng lợi được.
Nắm lấy tay nàng, Lục Vân an ủi:
– Đừng than thở, huynh làm như vậy hoàn toàn không để Lý Trường Xuân được hưởng lợi, mà để bọn chúng nếm trước quả đắng do chúng trồng. Với tính cao ngạo và tự phụ của Kiếm Vô Trần, chỉ khi mọi người thân rời đi, một mình trơ trọi, hắn mới có thể nếm được cảm giác bất an kinh khủng, cô độc lạnh lẽo.
Bách Linh nói:
– Câu này cũng không sai, trực tiếp giết chết Kiếm Vô Trần thì quá lợi cho hắn. Chỉ có khiến hắn nếm hết khổ đau, bị hành hạ, mới có thể phát tiết được nỗi hận trong lòng.
Trương Ngạo Tuyết liếc hai người, nhẹ nhàng gật đầu đáp:
– Muội hiểu rõ rồi, chỉ có điều thù hận trong lòng muội với hắn quá sâu mà thôi. Được, chúng ta không nói những chuyện này nữa, hay là hãy tăng tốc để tránh không bị hắn chạy thoát.
Lục Vân lắc đầu nói:
– Không gấp, hắn thoát không nỗi, nhưng Lăng Thiên còn gây chút phiền phức.
Bách Linh lên tiếng:
– Huynh dự tính đối phó với Lăng Thiên thế nào?
Lục Vân trầm ngâm trả lời:
– Chuyện này phải cân nhắc cẩn thận, bởi vì thân phận đặc biệt của ông ta.
Thương Nguyệt không hiểu lên tiếng:
– Đặc biệt? Ám chỉ gì vậy?
Lục Vân trả lời:
– Cửu Thiên Hư Vô giới nghe nói tổng cộng có mười hai người, hiện nay còn sống đã không nhiều. Nếu lúc này huynh giết chết Lăng Thiên, sau này muốn tìm kiếm đường vào Hư Vơ giới tất nhiên phải phiền toái trắc trở nhiều. Hơn nữa, Lăng Thiên và Vu Thần có thù hận, nên có tác dụng kiềm chế Vu Thần, lúc này giết ông ta cũng hơi sớm một chút.
Thương Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra, hỏi lại:
– Thế huynh nghĩ phải làm thế nào?
Lục Vân nhìn về phía xa xa, vẻ mặt tự nhiên trả lời:
– Huynh muốn tìm vị trí cửa vào Hư Vô Giới Thiên từ Lăng Thiên, sau đó mới thu thập ông ta. Hiện nay, tạm thời không giết ông ta trước, để ông ta kiềm chế Vu Thần.
Trương Ngạo Tuyết nói:
– Suy nghĩ vậy rất hay, nhưng nếu huynh biết đường vào Hư Vô Giới Thiên rồi, không biết có lập tức muốn đi đến đó không? Nếu như vậy, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng phải xử lý như thế nào?
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
– Yêu Hoàng và Thiên Sát còn dễ đối phó, Địa Âm và Vu Thần lại âm hiểm xảo trá, phải tốn một ít công phu. Hiện nay, chúng ta tạm thời không nghĩ ngợi quá nhiều, đợi xử lý chuyện của Kiếm Vô Trần … Đợi một chút, mọi người hãy dừng lại đã.
Bốn cô thất kinh, dừng lại nhìn chàng, ánh mắt hơi mơ hồ. Lục Vân nhướng đôi mày kiếm, trầm giọng nói:
– Phía trước có một luồng khí tức, chính là Lăng Thiên. Chúng ta tạm thời không vội đến gần.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, hơi trầm tư một chút, gật đầu nói:
– Không sai, muội cảm ứng được, nhưng ông ta ẩn núp rất kín, bình thường không dễ dàng phát hiện được. Ngoài ra, khí tức của Kiếm Vô Trần muội cũng cảm ứng được, ở cùng với hắn còn có một luồng khí tức khác, chính là của Lý Trường Xuân. Hai bên đều rất yếu ớt, dường như đã bị trọng thương.
Thương Nguyệt lên tiếng:
– Như vậy rất tốt, chúng ta đến vừa kịp lúc.
Lục Vân nói:
– Không gấp, bây giờ mọi người hãy ở đây xem xét trước đã, một lúc sau cũng không muộn.
Hải Nữ cất lời:
– Sư phụ, ở đây căn bản không nhìn thấy được.
Lục Vân đáp:
– Không cần phải lo lắng, ta tự nhiên có thể để con thấy được mọi thứ phát sinh ở đó.
Nói rồi tay phải đưa ra, lòng bàn tay mờ hiện một quả cầu ánh sáng trong suốt đang nhanh chóng biến chuyển màu sắc.
Rất nhanh, một số hình vẽ hội tụ trên bề mặt, dần dần hình thành một hình vẽ hoàn chỉnh, đó chính là tình hình giao chiến của Kiếm Vô Trần và Lý Trường Xuân.
Lúc này, vừa đúng lúc cảnh tượng Lý Trường Xuân thi triển Tụ Linh hồ, Lục Vân và bốn người thông qua quả cầu ánh sáng, hoàn toàn thấy được tình hình thật sự.
Hải Nữ vừa nhìn vừa hỏi:
– Sư phụ, thật thần kỳ, người làm sao được như vậy?
Lục Vân cười đáp:
– Điều này hoàn toàn không phức tạp, khi tu vi đến một giai đoạn nhất định đều có thể làm được. Chỉ có một chuyện khó khăn đó là có thể truyền tin tức đồng bộ, hơn nữa còn phải biểu hiện rõ ràng.
Hải Nữ hơi nghi hoặc hỏi lại:
– Theo lời sư phụ nói như vậy, người bây giờ làm mọi thứ đều rất khó khăn, người thường không dễ dàng làm được phải không? Nếu như vậy, sao sư phụ lại làm được đây?
Lục Vân đáp:
– Người thường đúng là làm không được, nhưng chuyện này đối với sư phụ hoàn toàn không khó. Sau này ta truyền pháp quyết “Thiên Địa Vô Cực” cho con, con sẽ hiểu rõ. Bây giờ hãy nhìn cho rõ trước đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Hải Nữ vâng một tiếng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Vân, yên lặng quan sát.