– Đạo hữu!
Thanh y nhân cũng cảm ứng được Hỗn Độn Vũ Trụ của mình suy yếu trên phạm vi lớn, không khỏi thở dài nói.
– Đạo hữu cần gì chứ, ngươi hôm nay đã là Chưởng Khống Giả, chết đi đều có thể làm sống lại, cần gì phải…
– Ngươi muốn cứu hắn?
Kỷ Ninh ở trong Hỗn Độn Vũ Trụ, thanh âm giống nhau xuyên thấu qua vô tận Thời Không trở ngại, một mực truyền lại đến bên tai của Thanh y nhân.
Thanh y nhân cảm giác được trong giọng nói của Kỷ Ninh lạnh như băng.
– Ngươi muốn cứu hắn? Nhưng nếu như hắn thắng, toàn bộ văn minh chúng ta chết hết, ai tới cứu chúng ta?
Thanh âm của Kỷ Ninh tràn ngập sát khí quanh quẩn ở bên tai Thanh y nhân.
– Còn có, Tây Tư tộc Chưởng Khống Giả, sau lưng lần xâm lấn này chẳng lẽ không có trợ giúp của ngươi? Ở trước mặt ta giả mù sa mưa cái gì?
– Bắc Minh đạo hữu, trước ta hoàn toàn chính xác có chỗ không đúng, nhưng con đường tu hành vốn là như thế, một đường tranh phong. Trước Hỗn Độn Vũ Trụ các ngươi là yếu nhất trong các Hỗn Độn Vũ Trụ khác, đồ nhi của ta tự nhiên sẽ lựa chọn Hỗn Độn Vũ Trụ của các ngươi. Hôm nay tranh đoạt chiến đã chấm dứt, hắn cũng đã chết, ngươi thì thành Chưởng Khống Giả, những ân ân oán oán ở quá khứ kia, liền để nó cứ như vậy đi qua đi, được chứ?
Thanh y nhân hoàn toàn minh bạch tâm tình của Kỷ Ninh, như trước ôn hòa vừa cười vừa nói.
– Dù sao ta và ngươi hôm nay đều đứng ở đỉnh phong nhất, đều nắm trong tay Hỗn Độn Vũ Trụ của mình, ai cũng không làm gì được ai. Đã như vậy, hà tất kết thù kết oán làm gì?
– Hừ.
Kỷ Ninh hừ lạnh một tiếng, liền thu hồi ánh mắt, đoạn tuyệt liên hệ.
Thanh y nhân thấy thế cười cười, cũng không phiền muộn chút nào.
…
Kỷ Ninh đứng ở trong hư không nhìn Y Da Nhĩ chết đi lưu lại một ít đồ vật, thần niệm mênh mông cuồn cuộn lập tức thẩm thấu quan sát bảo vật:
– Y Da Nhĩ này dám đến phản công, có lẽ có chút dựa.
– A, là tấm thẻ bài này?
Kỷ Ninh phát hiện Sơn Thủy Bi.
Sơn Thủy Bi, nhìn như bình thường, nhưng thẩm thấu cẩn thận quan sát liền để cho Kỷ Ninh có chút giật mình, nội bộ tinh diệu để cho Kỷ Ninh sợ hãi thán phục:
– Đây là Tây Tư tộc Chưởng Khống Giả kia luyện chế, nếu không Y Da Nhĩ đã sớm lấy ra, thật sự là lợi hại, ở trên luyện khí, Chưởng Khống Giả này là thật lợi hại. Hơn nữa cái đồ vật này đối với ta cũng có không ít dẫn dắt.
Chiến Thú đối với Kỷ Ninh trợ giúp có hạn, nhưng Sơn Thủy Bi trợ giúp lại tương đối lớn.
– Cái Sơn Thủy Bi này, có thể làm cho đại lượng Nguyên lực trong nháy mắt bộc phát, bộc phát ra một kích vượt xa bình thường. Khó lường. Tuy không cách nào luyện hóa, nhưng đối với trình độ luyện khí của ta có trợ giúp không nhỏ.
Kỷ Ninh tâm ý khẽ động, sáu chuôi Bắc Hồng Kiếm tất cả đều tiến nhập Tâm chi thế giới, hôm nay Tâm chi thế giới rộng lớn, cùng thế giới chân thật không hề khác nhau.
Trong Tâm chi thế giới, Kỷ Ninh nhất niệm có thể thành chân thật, thậm chí hắn có thể ở trong thời gian cực ngắn luyện chế ra trên trăm chuôi thậm chí càng nhiều Bắc Hồng Kiếm nữa, nhưng cái giá chính là tiêu hao cực lớn!
– Ô…ô…n…g…
Trong Tâm chi thế giới, Bắc Hồng Kiếm bắt đầu phát sinh cải biến.
Hết thảy như tâm ý của Kỷ Ninh, Bản Nguyên biến thành Chí Tôn Chung Cực Kiếm Đạo, tiếp theo toàn bộ thân kiếm cấu tạo cũng phát sinh biến hóa, Kỷ Ninh dung nhập một ít cảm ngộ trên Sơn Thủy Bi vào Bắc Hồng Kiếm. Thời khắc mấu chốt, lợi dụng Bắc Hồng Kiếm có thể bộc phát ra một kích siêu cường. Tuy không có khoa trương như Sơn Thủy Bi, nhưng lại có ba thành hiệu quả rồi.
Cùng một lúc, Pháp Thân cũng ở trong Tâm chi thế giới luyện chế lại Bắc Nguyệt Kiếm một lần, Pháp Thân được toàn bộ lực lượng của Hỗn Độn Vũ Trụ nuôi dưỡng, thực lực cũng nhảy lên tới tám phần của bản tôn.
– Ta đã thành Chưởng Khống Giả, còn không có hảo hảo quan sát qua ngoại giới.
– Chỉ có hoàn toàn lý giải ngoại giới, mới có thể an tâm.
Kỷ Ninh cũng là trước bị công kích sợ, đối với ngoại giới mang cảnh giác rất sâu.
Hắn sẽ không để bản tôn lao ra, vị Tây Tư tộc Chưởng Khống Giả kia ở bên ngoài đồng dạng chẳng qua là một Pháp Thân mà thôi.
Pháp Thân có tám phần thực lực của bản tôn, chết rồi, lại có thể nhanh chóng luyện chế, ở bên ngoài mạo hiểm là thích hợp nhất.
– Ta cũng muốn xem một chút, trong không gian vô tận đến cùng có ảo diệu gì.
Kỷ Ninh kim y lưng đeo Thần Kiếm đi ra Hỗn Độn Vũ Trụ.
Kỷ Ninh kim y hành tẩu ở trong không gian mênh mông, nơi này có Hỗn Loạn Thời Không, có từng tòa Thiên Thể khổng lồ, còn có một chút sinh mệnh kỳ dị, những sinh mệnh kia đụng phải Kỷ Ninh kim y đều vô cùng sợ hãi.
Mặc dù vẻn vẹn là một Pháp Thân, nhưng Kỷ Ninh kim y cũng mang theo uy áp của toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ, cái này chính là chỗ đáng sợ của Chưởng Khống Giả, chỉ cần một ánh mắt… cũng đủ để đè chết Chung Cực Chí Tôn rồi, cho nên Y Da Nhĩ dốc sức liều mạng cũng muốn khống chế một Hỗn Độn Vũ Trụ. Có thành Chưởng Khống Giả hay không, khác nhau thật sự quá lớn.
– Chín tòa Hỗn Độn Vũ Trụ to lớn nhất.
– Thiên Thể khác đều nhỏ hơn nhiều, vô số Thiên Thể, phân tán ở các nơi, thời không nơi đây thật đúng là loạn.
Kỷ Ninh kim y cũng hiểu rõ.
– Quá lớn, hơn nữa mỗi cái thời không duy độ đều không giống nhau, chỉ sợ qua hơn một nghìn vạn Hỗn Độn kỷ, ta cũng không có khả năng điều tra trọn không gian vô tận này. Hơn nữa không gian vô tận từng giây từng phút biến hóa, điều tra cũng không có ý nghĩa.
– Quê hương của ta, một tòa Hỗn Độn Vũ Trụ khổng lồ, đến cùng khởi nguyên là gì?
Nếu như khó có thể xem xét toàn bộ không gian vô tận, Kỷ Ninh chỉ muốn hiểu rõ lịch sử đi tới, thậm chí hết thảy khởi nguyên.
Hô.
Kỷ Ninh nghiêng nhìn xa xa, Hỗn Độn Vũ Trụ của mình, cùng với một Hỗn Độn Vũ Trụ khổng lồ khác đều ở trong phạm vi tầm mắt.
Hỗn Độn Vũ Trụ thật sự quá khổng lồ, mặc dù cách vô tận xa xôi, cũng cảm thấy khổng lồ.
– Hồi sóc.
Kỷ Ninh tâm ý khẽ động.
Ông ông…..
Trong ánh mắt của Kỷ Ninh, thời gian nhanh chóng chảy ngược, tình cảnh đi tới không ngừng rút lui. Loại Thời Gian Hồi Sóc này bình thường tiêu hao lực lượng rất nhỏ, ở Tam Giới một ít Tiên Ma rất nhỏ yếu cũng có thể thi triển pháp thuật cùng loại, hôm nay cảnh giới của Kỷ Ninh ra sao? Chẳng qua là khu vực hắn muốn thời gian chảy ngược quá khổng lồ, hai Hỗn Độn Vũ Trụ xa xa đều ở trong phạm vi.&