Thanh niên vội nói:
Tiền bối, thực xin lỗi, vãn bối không phải cố ý!
Long Kình Thiên thấy bộ dáng thanh niên sợ hãi thì bật cười nói:
– Ta biết, cậu thanh niên, ngươi có tâm sự gì sao?
Thanh niên nghe Long Kình Thiên hỏi thì vẻ mặt ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nói:
– Ta không, không có…
Long Kình Thiên mở miệng nói:
– Nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi.
Thanh niên giật mình, nhìn Long Kình Thiên, thầm lắc đầu. Không phải thanh niên không tin Long Kình Thiên giúp gã mà là chuyện của gã không phải người bình thường có thể giúp đỡ.
Thanh niên mở miệng nói:
– Tiền bối, chuyện của ta…
Chợt một thanh âm vang lên:
– Ta nói là ai, thì ra là phế vật của Thiên Thần thành chúng ta, Long Tinh!
Long Tinh? Long Kình Thiên hơi bất ngờ, không ngờ thanh niên cùng họ với hắn. Long Kình Thiên nghe theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy đối diện đi tới một đám người, trước nhất là một thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp. Vàng ròng chiến giáp có phẩm giai không thấp, là một hạ phẩm hỗn độn tiên giáp, xem ra thân phận của thanh niên, mới rồi lên tiếng đúng là thanh niên này.
Long Tinh thấy thanh niên đi tới, đôi mắt lóe tia tức giận.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp như không thấy ánh mắt tức giạn của Long Tinh, nhàn nhã dẫn theo đám hộ vệ đi tới trước mặt Long Tinh, Long Kình Thiên.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp đi tới trước mặt Long Tinh, Long Kình Thiên, ngẩng đầu nhìn thanh niên Long Tinh từ trên xuống dưới, mặt đùa cợt hỏi:
– Hôm nay là yến hội sinh nhật mười vạn năm của Tô Như Điệp tiểu thư, như thế nào? Ngươi cũng muốn đi Tô phủ?
Long Tinh lạnh lùng nhìn đối phương:
– Trần Tuyên, ta có đi hay không là chuyện của ta, không liên quan gì ngươi.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên lạnh lùng cười:
– Đương nhiên không liên quan đến ta. Long Tinh, ta xin xin khuyên ngươi một câu, làm người phải có tự mình hiểu lấy, ta biết ngươi có lòng ái mộ Như Điệp tiểu thư, nhưng chỉ bằng thân phận, thực lực của ngươi, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chẳng qua là cóc muốn ăn thịt thiên nga!
Long Tinh siết chặt nắm đấm, gân xanh lộ rõ.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên liếc Long Kình Thiên, nói:
– Chắc đây là lần đầu tiên ngươi đến Thần thành? Giúp hắn sao? Tiểu tử này gọi ngươi một tiếng tiền bối, ngươi cho rằng mình là thứ gì?
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên vung tay với đám hộ vệ phía sau:
– Chúng ta đi!
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên nói xong định đi, nhưng chợt xoay người nói với Long Tinh:
– Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi, hôm nay tổ chức yến hội sinh nhật của Tô Như Điệp tiểu thư chỉ người được thiệp mời mới vào Tô phủ được, ngươi có không? Nhưng ta thì có.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên nói xong, ha ha cười, vẻ mặt đắc ý, vung tay áo rời đi.
Long Tinh nhìn bóng lưng đối phương kiêu ngạo rời đi, mặt đỏ lên, mắt rực lửa giận, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, thả lỏng nắm tay.
Lúc này Long Kình Thiên đại khái biết tình huống sự việc.
Long Kình Thiên nhìn bóng lưng thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên rời đi, mở miệng hỏi:
– Ngươi muốn vào Tô phủ?
Long Tinh kinh ngạc, gật đầu rồi lại lắc đầu, hai mắt ảm đạm.
Long Kình Thiên mở miệng nói:
– Ngươi muốn vào Tô phủ thì ta có cách.
– Cái gì?
Long Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Long Kình Thiên: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Tiền bối, ngươi là nói?
Long Kình Thiên hỏi:
– Ngươi vào Tô phủ là vì gặp Tô Như Điệp kia?
Mặt Long Tinh đỏ ửng, lắp bắp:
– Đúng vậy. Đúng vậy!
Long Kình Thiên mở miệng nói:
– Chúng ta đi.
Long Kình Thiên nói xong bước tới trước.
– Đi?
Long Tinh ngẩn ra, chần chờ một chút, đuổi kịp Long Kình Thiên.
– Tiền bối, chúng ta, chúng ta hiện tại đi Tô phủ sao?
Long Kình Thiên biểu tình lạnh nhạt nói:
– Ừm.
Long Tinh há miệng định khuyên nhưng cuối cùng không mở miệng, yên lặng theo sau lưng Long Kình Thiên, hai tay thỉnh thoảng siết chặt, biểu tình căng thẳng.
Long Kình Thiên, Long Tinh đi tới Tô phủ.
Đằng trước Tô phủ cực kỳ náo nhiệt, các phái đệ tử đến dự tiệc nối liền không dứt.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên đã sớm vào trong, đột nhiên thấy Long Kình Thiên, Long Tinh phía sau thì dừng lại.
Một hộ vệ đằng sau thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên mở miệng hỏi:
– Thiếu chủ, là bọn hắn! Bọn họ không thiệp mời, không lẽ mạnh mẽ xâm nhập Tô phủ?
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên lạnh lùng cười:
– Chúng ta trước tiên đừng vào, ta muốn nhìn xem bọn hắn làm sao vào? Xâm nhập Tô phủ? Chúng ta chờ xem kịch vui đi!
Lúc này Long Kình Thiên mang theo Long Tinh đi tới trước cửa Tô phủ.
hộ vệ của Tô phủ cản lại:
– Thiệp mời của các hạ đâu?
Long Kình Thiên mở miệng nói:
– Đi vào bẩm báo cho phủ chủ của các ngươi, cứ nói ta là Đại La Thiên Tôn.
– Tiên Đế!
Hộ vệ của Tô phủ xung quanh nghe vậy biến sắc mặt, biểu tình biến cung kính, Tiên Đế cường giả mặc kệ đến thế nào thì đều có địa vị cực kỳ tôn sùng.
Hộ vệ của Tô phủ kia cung kính nói:
– Xin tiền bối chờ cho!
Hộ vệ của Tô phủ chạy nhanh xoay người, vào phủ bẩm báo.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên vốn đứng nhìn trò hay vẻ mặt giật mình nhìn Long Kình Thiên, Tiên Đế? Long Tinh đứng sau lưng Long Kình Thiên càng trợn to mắt.
Bên trong Tô phủ, Tô Chí và thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành đang trò chuyện với nhau.
Hộ vệ của Tô phủ kia tiến vào báo cáo:
– Hồi bẩm gia chủ, bên ngoài có vị tự xưng là Đại La Tiên Đế nhân, muốn gặp ngươi.
– Cái gì? Chẳng lẽ là?!
Tô Chí người run lên, đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động, vội bước nhanh ra khỏi đại điện, quên nói từ biệt thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành luôn.
Thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành thấy vậy đôi mắt nghi hoặc, dù là Tiên Đế thì lấy thân phận của Tô Chí cũng không cần kích động như vậy đi?
Thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành nghi haược theo sau lưng Tô Chí.
Tô Chí chạy vọt tới trước cửa Tô gia, dọc theo đường đi, các phái cường giả tiến đến chúc mừng đón chào, nhưng Tô Chí như là không thấy.
Mọi người thấy vậy thì lấy làm lạ.
Mọi người nhìn chăm chú Tô Chí đi tới trước cửa Tô gia, đôi mắt rưng rưng, quỳ trước mặt một thanh niên tóc đen.
– Đệ tử Tô Chí khấu kiến sư phụ!
– Sư phụ?
Bốn phía mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Chí quỳ trước mặt thanh niên tóc đen Tiên Đế.
Đặc biệt thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên, đám hộ vệ sau lưng gã muốn xem kịch vui suýt ngất xỉu. Lúc trước thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên trào phúng thanh niên tóc đne không là cái thứ gì, chẳng ngờ hắn là sư phụ của Tô Chí Tiên Đế!
Tô Chí Tiên Đế là người mạnh nhất chỉ sau thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành. Đó là ở toàn bộ hỗn độn thế giới, cũng có uy danh rất lớn, chưa từng ai nghe nói Tiên Đế Tô Chí lại có sư phụ.
Long Tinh theo Long Kình Thiên đến Tô phủ đứng ngây ra đó, đầu óc ù vang.
Lúc này trong Tô phủ có một cô gái xinh đẹp, đáng yêu động lòng người bước ra. ư nhìn thấy Tô Chí quỳ trước mặt Long Kình Thiên thì vẻ mặt giật mình.
Cô gái chính là nữ nhi của Tô Chí, Tô Như Điệp.