Rồi hắn nhìn sang Ninh Tiểu Tam đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng, lại nói tiếp:
– Tiểu Tam, ngươi nắm chắc được bao nhiêu thành?
Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và Võ Canh đều đồng loạt hướng nhìn Ninh Tiểu Tam, kẻ yếu nhất ở trên chiến thuyền này, không nghi ngờ vào giờ phút này chính là nhân vật quan trọng nhất. Nếu như Ngọc Vô Trần không thể qua khỏi, Tây Hàn đế quốc và Lưu Sa thần điện quyết không nhắm mắt làm ngơ được chuyện này, thậm chí ba đại thế lực này xung đột gây chiến với nhau.
Mà chuyện này cũng có phần của Tàng Thiên Ca trong đó, như vậy Thiên Long thần điện cũng sẽ bị lôi vào trong cuộc chiến này. Ma Tộc Chi Chiến chưa đến mà nội bộ đã lục đục, nhất định sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc chiến mười năm sau.
Vừa rồi Tây Môn Bất Bại ngăn cản hai người Quân Mạc Tà cũng là bởi vì nguyên nhân này. Nếu nói đến kẻ phẫn nộ nhất, dĩ nhiên chính là Tây Môn Bất Bại rồi. Người bị thương chính là người mà hắn yêu thương nhất, người khác tức giận một thì hắn căm phẫn mười. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn giữ vững được lý trí của mình, hướng Ninh Tiểu Tam cầu xin.
Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam lúc này trở nên rất khác biệt, chẳng rõ có phải là do trải qua sinh tử bên trong thượng cổ mộ phủ khiến hắn thay đổi hay không mà trong mắt mọi người, vào giờ khắc này, kẻ tên Ninh Tiểu Tam này lại có gì đó rất thần bí.
Ninh Tiểu Tam đặt ly trà còn đang nóng hổi xuống bàn, ánh mắt sắc lẻm nhìn chăm chăm Tây Môn Bất Bại, hắn không trả lời câu hỏi của Tây Môn Bất Bại mà hỏi ngược lại:
– Ngươi thực sự muốn cứu nàng?
– Đương… đương nhiên.
Không hiểu sao, vào lúc này khi nói chuyện với Ninh Tiểu Tam, Tây Môn Bất Bại lại đang có cảm giác giống như thời điểm nói chuyện với Trịnh Thần Không, một loại áp lực tồn tại mà dùng lời không thể nào diễn tả được.
– Nếu vậy…
Bỗng hắn quay sang nhìn ba người còn lại:
– Võ lão đại, Quân Thiếu, Thiên Ca, ta có chuyện muốn nói riêng với Bất Bại huynh, mọi người có thể ra ngoài một chút được chứ?
Tuy không rõ Ninh Tiểu Tam định làm gì, thế nhưng ba người họ tôn trọng hắn và Tây Môn Bất Bại, dù sao người quyết định chính là Tây Môn Bất Bại. Bọn họ gật đầu rồi lần lượt ra khỏi, nhẹ nhàng khép cửa lại. Có lẽ hiểu được tầm quan trọng, Tây Môn Bất Bại liền tạo thêm cấm chế ngăn không cho người bên ngoài nghe được hai người họ nói chuyện gì bên trong.
– Ở đây chỉ còn lại hai chúng ta, Tiểu Tam, ngươi nói điều kiện của mình đi, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, Tây Môn Bất Bại ta nhất định sẽ hoàn thành.
Dường như Tây Môn Bất Bại đang nghĩ rằng Ninh Tiểu Tam đang ra điều kiện với mình, hắn lập tức mở miệng nói trước để tỏ thành ý của bản thân.
– Điều kiện thì khoan hẵn nói, trước hãy nói về Ngọc cô nương. Với bệnh trạng của nàng có ba cách để trị, thứ nhất là dùng Thâm Uyên Long Cân như ta đã nói trước đó, cách này có đến chín thành thành công, nhưng Thâm Uyên Long Cân hầu như đã tuyệt diệt, thế nên dùng cách này không khả quan. Cách thứ hai là trực tiếp đập vỡ tinh thần khí hải của nàng, sau đó dùng nguyên lực cùng với Thiên Vẫn Tinh Thạch để khôi phục lại tinh thần khí hải. Tỷ lệ thành công chỉ có ba thành, đồng thời phải chịu mất đi ba đại cường giả Chí Tôn Thần thì mới đảm bảo được ba thành này, hơn nữa, thiên phú Bạch Tiên Đồng của Ngọc cô nương sẽ vĩnh viễn mất đi. Thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì sinh mệnh của nàng chỉ kéo dài thêm được năm năm. Vả lại, cường giả Chí Tôn Thần giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai lại cam chịu bỏ đi tu vi cả đời của mình để cứu một người không quen biết. Cách này so với dùng Thâm Uyên Long Cân cơ hồ không khác biệt nhau bao nhiêu cả.
Càng nghe Ninh Tiểu Tam nói, Tây Môn Bất Bại càng thêm suy sụp, hắn nhắm chặt đôi mắt mình lại, như không muốn đối diện với sự thật cay nghiệt này. Thâm Uyên Long Cân thì chẳng thể dùng câu “chỉ ngộ không thể cầu” được nữa, bởi vì long thú có huyết thống tinh thuần đã không còn tồn tại nữa. Còn cầu xin cường giả Chí Tôn Thần cứu Ngọc Vô Trần, cho dù là lão tổ của hắn cũng sẽ không đồng ý.
Mọi thứ cứ như chống lại hắn vậy. Chẳng lẽ ông trời thực sự muốn cướp đi tính mạng của người mà hắn thương yêu nhất sao? Nhưng bỗng dưng hắn nhớ lại, Ninh Tiểu Tam nói có ba cách để cứu nàng. Vẫn còn một cách nữa mà Ninh Tiểu Tam chưa nói, rất có thể, đó chính là phương pháp có thể cứu được Ngọc Vô Trần. Một cọng cỏ cứu mạng xuất hiện ngay trên miệng vực thẳm tăm tối, dù chỉ là một ngọn cỏ mỏng manh, Tây Môn Bất Bại vẫn nắm lấy nó, dù hắn biết rằng, nắm lấy cọng cỏ này sẽ phải cái giá cực kỳ đắt, thậm chí là đổi cả tính mạng của mình. Nhưng hắn vẫn nắm lấy nó, bởi vì… hắn rất yêu Ngọc Vô Trần.
– Ninh Tiểu Tam, vẫn còn cách thứ ba đúng không?
– Đúng. Vẫn còn cách thứ ba. – Ninh Tiểu Tam lãnh đạm đáp.
– Ta đã nói, chỉ cần cứu được nàng, mọi điều kiện ta đều đáp ứng. Ngươi nói điều kiện của ngươi đi!
Song thủ Tây Môn Bất Bại siết chặt lại, tựa hồ như muốn xuyên thấu từng tấc da thịt, hắn như đang chuẩn bị dấn thân vào con đường bóng tối, còn đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại được. Có lẽ… để phải bước đi trên con đường này, hắn đã phải cân nhắc rất kỹ mới ra quyết định.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Chiến thuyền to lớn vẫn băng băng bay về phía trước, hướng về dãy sơn mạch xa xăm, nơi Thiên Long thần điện đang tọa lạc. Từng bông tuyết trắng đầy trời rơi xuống, nhưng nghiễm nhiên không thể xâm nhập vào chiến thuyền này được. Những người khác đứng trong không gian ấm áp ngắm nhìn thế giới trắng xóa kia, có người trò chuyện, có người tịch mịch hòa cùng với mảnh không gian này.
Ở cuối chiến thuyền, nơi này dường như đã bị ai đó ra lệnh phong tỏa, không có bất kỳ bóng dáng người nào lai vãn quanh đây. Chỉ thấy bên ngoài căn phòng, có ba bóng người đứng ở đó. Người thì ngồi nhâm nhi vò rượu của mình, nhưng dường như chả thấy nó ngon bao nhiêu. Kẻ thì bồn chồn đi qua đi lại, chẳng thể nào ngồi yên một chỗ được. Người cuối cùng thì nhìn có vẻ tốt hơn, nhưng ánh mắt chẳng bao giờ chịu rời khỏi cánh cửa trước mặt.
– Thiên Ca à, ngươi còn định đi tới đi lui đến lúc nào nữa. Ngươi không thấy mệt thì lão đại ta thấy rất chóng mặt à.
Võ Canh thở dài một tiếng, hai tay chống cằm nhìn Tàng Thiên Ca than thở.
– Đã lâu như vậy rồi mà hai người họ vẫn còn chưa chịu ra nữa. Không biết là có chuyện gì xảy ra nữa. Đệ thực sự rất lo lắng.
– Lo lắng, lo lắng thì tiểu nha đầu kia bình an tỉnh lại được sao? Thiên Ca à, ngươi bình thường không phải rất thông minh sao, hôm nay lại ngốc như vậy chứ. Bình tình một chút đi, ngươi phải tin tưởng vào y thuật của Ninh Tiểu Tam chứ.
– Đệ biết, nhưng mà…
Hắn còn định nói tiếp thì bỗng nhiên âm thanh mở cửa vang lên, Tàng Thiên Ca chuyển người lại, Quân Mạc Tà và Võ Canh thì đứng lên cùng một lúc. Chỉ thấy từ bên trong, bóng dáng cô độc buồn bã của Tây Môn Bất Bại xuất hiện. Nhìn khuôn mặt thất thần của hắn, nói tuyệt vọng thì không phải là tuyệt vọng, mà dường như hắn đang giằng co bởi một chuyện nào đó.
Tàng Thiên Ca đang lo lắng cho tình hình của Ngọc Vô Trần, lập tức chạy đến hỏi hắn:
– Bất Bại huynh, Ngọc cô nương thế nào rồi? Nhìn huynh như vậy, chẳng lẽ…
Tâm trạng bồn chồn lo lắng, Tàng Thiên Ca không có bình tình phán đoán, nhìn khuôn mặt của Tây Môn Bất Bại u sầu nên tưởng rằng Ngọc Vô Trần khó có thể trị khỏi. Nhưng Tây Môn Bất Bại liền mỉm cười trấn an, chỉ là trong nụ cười của hắn, người ta có thể cảm nhận được hắn đang cố gượng cười mà thôi, bởi vì trong lòng hắn đang giằng co đau khổ biết nhường nào. Hắn nói:
– Huynh yên tâm, tình hình không xấu như huynh nghĩ đâu. Ta chỉ muốn yên tĩnh một lúc thôi.
Nói rồi, Tây Môn Bất Bại liền bước đi một mạch về phía trước, ánh mắt hắn nhìn thẳng, thế nhưng thần trí đang đặt ở một nơi nào khác. Lâu lâu lại va người vào vách tường hay một vật nào đó, hắn lại không chút để tâm mà cứ tiếp tục bước đi. Nhìn hắn như vậy càng khiến cho người ta lo lắng hơn.
Cùng lúc đó, Ninh Tiểu Tam cũng xuất hiện. Không hỏi được gì từ Tây Môn Bất Bại, Tàng Thiên Ca liền chuyển sang Ninh Tiểu Tam:
– Tiểu Tam, thực sự không thể trị khỏi bệnh của Ngọc cô nương à?
Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam duỗi người một cái, tiếng kêu răng rắc từ xương cốt giòn tan vang lên, tựa hồ hắn đang vô cùng mệt mỏi, mở một ngáp xả hơi rồi mới trả lời:
– Có thể trị hay không, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của Tây Môn Bất Bại. À, có chỗ nào nghỉ ngơi được không, ta đang rất mệt, muốn ngả lưng một lúc. Sẵn tiện chuẩn bị vài món cho ta tẩm bổ luôn nhá, mấy ngày nay trải qua sinh sinh tử tử, thật khiến cho người ta mệt mỏi mà.
Ba người kia nhìn nhau, không rõ ý tứ của Ninh Tiểu Tam là gì, nhưng đại khái là tính mạng của Ngọc Vô Trần phụ thuộc vào quyết định của Tây Môn Bất Bại cả. Mọi người bây giờ mới hiểu ra, vì sao lúc xuất hiện, Tây Môn Bất Bại lại giống như kẻ mất hồn như vậy. Có lẽ cái quyết định đó rất khó khăn đối với hắn.