Đứng trong không gian ấm áp, nhưng không hiểu sao, gã nam tử đứng cạnh bờ tường chiến thuyền, ánh mắt nhìn về phía hư không xa xăm. Trên người hắn hiện lên một cỗ khí tức cô độc lạnh lẽo, tựa hồ như trong thế giới của hắn cũng đang phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo vậy.
Trong đầu hắn bất chợt nghĩ về Ngọc Vô Trần, nhớ về những lúc nắm tay nàng đi dạo trên con đường đầy hoa, ngồi đàn hát cạnh bờ hồ thơ mộng, hoặc đêm về ngắm những vì sao trên trời. Càng nghĩ, trong lòng hắn càng thêm đau khổ hơn. Hắn thì bình yên vô sự rồi, nhưng còn Ngọc Vô Trần, nàng đang phải chống chọi với vết thương trí mạng do Trịnh Thần Không gây ra. Thiết nghĩ, nếu như lúc đó không ngăn cản Trịnh Thần Không, có lẽ nàng đã không phải bị thương nặng như thế này rồi.
“Nhân sinh thiên hạ và nàng, ngươi chỉ được chọn một”.
Câu nói đó cứ xuất hiện mãi trong đầu hắn, cùng với những hình ảnh về Ngọc Vô Trần. Hắn nhắm chặt đôi mắt của mình lại, như không muốn đối diện với chính bản thân mình.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Gần một giờ trước, trong gian phòng chỉ còn lại ba người, hắn, Ninh Tiểu Tam và Ngọc Vô Trần. Ba người Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Võ Canh thì đã rời khỏi, lại được bố trí cấm chế, thế nên cuộc nói chuyện sẽ không thể nào bị lộ được.
– Chỉ cần cứu được nàng, mọi điều kiện ta đều đáp ứng. Ninh Tiểu Tam, nói điều kiện đi!
Hai bàn tay siết chặt lại, tựa hồ vô cùng khó khăn hắn mới ra cái quyết định này. Tây Môn Bất Bại nhìn Ninh Tiểu Tam, nói.
– Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, Tây Môn Bất Bại, ngươi rất hợp ý ta.
Ninh Tiểu Tam chân bắt chéo, tay chống cằm, mỉm cười nói. Trên người hắn hiện lên một cỗ uy áp phi phàm, vào giờ phút này, Tây Môn Bất Bại mới chợt nhận ra, người tên Ninh Tiểu Tam này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
– Cứu nàng ta không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả có thể sẽ khiến ngươi hối hận, thậm chí ngay cả Tây Hàn đế quốc cũng có thể bị hủy diệt bởi quyết định lần này. Chọn đi, giữa thương sinh thiên hạ và Ngọc Vô Trần, ngươi lựa chọn bên nào?
Lời nói lạnh lẽo như hàn mang lan tỏa, không hiểu sao lại khiến cho Tây Môn Bất Bại cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đối diện với kẻ kia, bản thân bỗng chốc trở nên quá nhỏ bé, còn kẻ kia thì đang tùy ý thao túng tất cả.
Hai hàng chân mày như hai ngọn núi nhíu lại, sự cảnh giác xuất hiện, Tây Môn Bất Bại vận khí lên, làm thành thế thủ, tiếp đó liền hỏi:
– Ninh Tiểu Tam, rốt cuộc… ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì?
Ninh Tiểu Tam cười nhạt, tự rót một ly trà nóng hổi, từ tốn thưởng thức nó, một lúc sau mới đáp:
– Ta là ai, không quan trọng. Mục đích của ta, ngươi cũng không cần biết. Quan trọng là, ta có thể cứu được Ngọc Vô Trần.
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn qua phía Ngọc Vô Trần đang nằm trên giường bệnh. Điều đó càng khiến cho Tây Môn Bất Bại thêm cảnh giác, đang lúc hắn định truyền tin cho đám Quân Mạc Tà đang đứng ở bên ngoài thì liền bị câu nói của Ninh Tiểu Tam làm chặn đứng lại.
– Nếu ngươi muốn Ngọc Vô Trần mất mạng thì cứ truyền âm cho bọn chúng đi. Để ta nói ngươi biết một điều, cho dù tất cả cường giả trên chiến thuyền có bao vây thì cũng không cách nào cản ta rời đi được đâu. Ta có thể ung dung qua mặt tất cả các ngươi để đứng tại đây thì cũng có cách rời đi một cách vô thanh vô tức. Đương nhiên, nếu ngươi không tin, ngươi có thể làm điều mình muốn.
Ninh Tiểu Tam nhún vai, lại tiếp tục thưởng thức ly trà, trông vô cùng ung dung tiêu sái, giống như không hề đặt Tây Môn Bất Bại và tất cả cường giả trên chiến thuyền vào mắt. Cái kiểu ngạo mạn này, chỉ sợ so với Trịnh Thần Không còn muốn cao hơn.
Càng như vậy càng khiến cho Tây Môn Bất Bại thêm lo lắng. Một mặt hắn lo cho tính mạng của Ngọc Vô Trần, không hiểu sao linh cảm nói cho hắn biết, nhất định Ninh Tiểu Tam sẽ có cách giúp nàng tỉnh lại. Nhưng mặt khác, hắn lo sợ Ninh Tiểu Tam này sẽ làm nguy hại đến những người khác. Cứ như hiện tại, Ninh Tiểu Tam đã lộ ra một phần chân thật, một kẻ vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm.
Thế nên Tây Môn Bất Bại mới chần chừ, ý định truyền âm cho đám Quân Mạc Tà đã dừng lại hẳn. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, vừa nhìn Ninh Tiểu Tam, lại nhìn sang Ngọc Vô Trần hơi thở yếu ớt đang nằm trên giường kia. Trên trán hắn mồ hôi xuất hiện, sau lưng thì đã ướt đẫm. Không phải hắn đang sợ hãi, mà là hắn đang rất áp lực, áp lực vì không biết nên chọn như thế nào mới là đúng. Còn Ninh Tiểu Tam, hắn có rất nhiều thời gian rảnh, ít nhất là cho đến khi đến Thiên Long thần điện, vậy nên hắn vẫn tiếp tục chờ đợi câu trả lời của Tây Môn Bất Bại.
Cuối cùng, Tây Môn Bất Bại thở dài một tiếng, bá khí trên người biến mất, một lúc sau, hắn nói:
– Có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không? Cho đến khi ta trả lời ngươi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi với bất kỳ ai.
– Được, ta lúc nào cũng chờ ngươi cả. Hy vọng… ngươi sẽ có một quyết định thật sáng suốt!
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Hồi ức một giờ trước lại xuất hiện trong đầu Tây Môn Bất Bại, hắn cứ nghĩ mãi, cứ đắn đo mãi, rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào cho phải. Từ nhỏ, hắn đã luôn xem thương sinh thiên hạ chính là nhiệm vụ của mình. Vậy nên hắn lúc nào cũng cố gắng, từ tu luyện cho đến tích lũy tri thức, so với những người cùng tuổi, những huynh đệ của mình, hắn đã vượt qua bọn họ rất xa, cả về tư tưởng lẫn thực lực. Nhưng mà, con người thì đôi lúc cũng xuất hiện những sai lầm, cho dù là nhỏ nhất.
Tây Môn Bất Bại cũng như vậy. Trong một lần lịch lãm, hắn cố gắng cứu một tòa thành đang chiềm trong chiến loạn, nhưng không ngờ rằng đó lại là một cái bẫy mà địch nhân bày ra chỉ để chờ hắn chuôi vào. Lúc đó, Tây Môn Bất Bại cũng phần nào đoán được nguyên nhân, nhưng hắn nghĩ rằng với thực lực của mình cùng với rất nhiều pháp bảo hộ thân, tuyệt sẽ không có ai gây cản trở được.
Chính sự ngông cuồng đó đã suýt lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. Trong đám lửa, có một sát thủ dùng độc đã sử dụng Ảo Ảnh Độc Ngân Châm đánh hắn. Ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng chỉ là độc châm bình thường, vận lực ép ra thì sẽ khỏi hắn. Thế nhưng, độc của Ảo Ảnh Độc Ngân Châm lại vô cùng lợi hại, những thứ hắn ép ra chỉ giống như một cái xác không hơn không kém, còn phần độc châm thật sự đã ngấm vào thân thể của hắn.
Trong ba ngày, nhiều lúc hắn đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến đón hắn, nhìn thấy Quỷ Môn Quan xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng không, có một người đã ngăn cản chuyện đó, chính là Ngọc Vô Trần. Nàng dùng thiên phú Bạch Tiên Đồng để quan sát Ảo Ảnh Độc Ngân Châm lưu lại trên người hắn, thậm chí không tiếc thọ nguyên, vận hết sức lực của bản thân để ép Ảo Ảnh Độc Ngân Châm ra khỏi người hắn.
Chẳng thể nào hiểu rõ, cô gái mỏng manh nhỏ bé ấy lại lấy đâu ra nhiều sức mạnh và dũng khí đến như vậy, tất cả chỉ để nhặt lại cái mạng nhỏ của hắn. Ban đầu hắn còn không biết, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, biết được mở ra Bạch Tiên Đồng sẽ để lại hậu họa khó lường, lúc ấy nàng còn thiêu đốt cả thọ nguyên để ép chất độc khiến cho nàng càng trở nên kiệt quệ.
Cũng may Lưu Sa thần điện và Tây Hàn đế quốc dốc hết toàn lực, thậm chí mời cả Dược Tiên Tôn Giả mới có thể giúp cho Ngọc Vô Trần bình an. Từ lúc ấy, trong lòng Tây Môn Bất Bại thề rằng sau này nhất định phải bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ một tổn hại nào. Vậy mà… hôm nay hắn lại bất lực nhìn nàng ngả xuống, trong lòng hắn thống khổ biết nhường nào.
Bỗng… từ đằng sau xuất hiện một cánh tay đặt lên trên vai Tây Môn Bất Bại khiến cho hắn giật mình bừng tỉnh trở lại, quay người nhìn lại thì phát hiện, chẳng biết từ lúc nào Quân Mạc Tà đã đứng sát mình.
– Ta đã cắt đứt mạch suy nghĩ của ngươi à?
Quân Mạc Tà có chút hối hận, hỏi.
– Không sao, do ta quá nhập tâm thôi. Quân thiếu, ngươi tìm ta có việc gì không?
– Nhìn thấy ngươi như kẻ mất hồn như vậy, ta làm sao không lo lắng cho được. Bất Bại, chúng ta là huynh đệ với nhau, ngươi có khó khăn gì cứ nói, nếu giúp được ta sẽ giúp ngươi toàn lực dù khó khăn thế nào đi nữa.
Bỗng nhiên ánh mắt của Quân Mạc Tà trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tây Môn Bất Bại, một loại khí thế kiên định xuất hiện, chỉ còn đang chờ Tây Môn Bất Bại sẽ nói như thế nào nữa thôi. Tây Môn Bất Bại trong lòng xúc động, có người huynh đệ như thế này còn mong gì hơn nữa. Chỉ là, chuyện lần này chỉ có thể dựa vào bản thân, người khác không thể giúp được gì.
– Nếu cần, ta nhất định sẽ không ngại nhận sự trợ giúp từ Quân thiếu. Nhưng mà chuyện này thực sự ngươi không thể giúp được.
– Lần này thực sự rất khó khăn sao? Ngươi nói đi, có phải tính mạng của Ngọc Vô Trần đang cực kỳ nguy hiểm không? Nếu mà nàng có chuyện, ta nhất định sẽ tìm Trịnh Thần Không để lấy đầu hắn, dù hắn có trốn đến chân trời góc bể đi nữa.
Quân Mạc Tà nộ ý xuất hiện, hận không thể trực tiếp giết chết Trịnh Thần Không ngay tức khắc. Chỉ thấy Tây Môn Bất Bại nở nụ cười khổ, chẳng biết Quân Mạc Tà đến đây an ủi hắn hay là hắn phải trấn an nộ của tên này nữa.
– Thực sự không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu. Chỉ là quyết định lần này có thể sẽ thay đổi cả số mệnh của ta, thậm chí là của cả Trần nhi nữa, vậy nên ta cần phải suy nghĩ thật kỹ.