Hắn vừa mới dứt lời thì vô số ánh nhìn đồng loạt hướng về phía hắn, sát khí như hóa thành lưỡi kiếm, nếu như có thể giết người thì chắc Võ Canh lúc này chẳng còn lấy một mảnh thịt nào. Vạn lão hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đây là nghi lễ, không phải hạng đầu đường xó chợ như ngươi có thể hưởng thụ được.
– Gì gì, lão đầu tử, nói ai đầu đường xó chợ hả? Muốn đánh nhau không?
Võ Canh xoắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, như thể muốn thực sự đánh nhau với Vạn lão vậy.
– Nếu ngươi muốn chết, lão phu không ngại tiễn ngươi đâu.
Vạn lão cũng không chịu thua kém, từ khi biết được tin tức Tàng Thiên Ca bị Võ Canh mang đi lăn lộn trong giang hồ, suýt chút nữa còn mất mạng trong thượng cổ mộ phủ, Vạn lão đã không vừa mắt với Võ Canh rồi. Khí thế trên người lão bộc phát, nhìn vóc dáng Vạn lão gầy guộc là vậy, không ngờ lại là một cao thủ, thực lực chỉ sợ so với Võ Canh mạnh hơn không ít.
Võ Canh giật mình, biết rằng bản thân không phải đối thủ của Vạn lão liền muốn rút lui. Chỉ là không thể rút lui một cách mất mặt được, hắn liền ho khan một tiếng, ánh mắt hướng nhìn về phía trước, không ngờ lại làm ra một bộ dạng thanh cao, nói:
– Vạn lão, dù sao ngài cũng lớn tuổi rồi, nếu như ta đánh thắng ngài, người khác sẽ nói rằng Võ Canh ta chỉ biết ăn hiếp người già. Về sau làm sao mà lăn lộn trong giang hồ được. Chuyện lần này, coi như ta nhường lão vậy, không đánh nữa.
– Hừ, nhanh mồm nhanh miệng. Nếu không phải ngươi là bằng hữu của điện hạ, đừng hòng lão phu dễ dàng bỏ qua như vậy. Coi như tiểu tử ngươi may mắn.
Vạn lão trong lòng tức giận, thế nhưng cũng không quá truy cứu. Dù sao việc quan trọng nhất vẫn là đón tiếp Tàng Thiên Ca trở về, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất đắc dĩ, dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Võ Canh đã tạo một cái bậc thang rồi, lão nói thêm vài lời rồi bước xuống một cách vinh quang chân chính.
Kết giới hộ pháp mở ra, chiến thuyền chậm rãi bay xuyên qua kết giới, vài phút sau thì đáp xuống đại quảng trường. Biết rằng sẽ có rất nhiều đệ tử xuất hiện, thế nhưng khi nhìn thấy mới cảm nhận được cỗ khí thế này, xem ra địa vị của Tàng Thiên Ca trong lòng mỗi đệ tử đều có phân lượng không hề nhẹ.
Bóng dáng Tàng Thiên Ca vừa hiện, ngoại trừ các trưởng lão vận tử y hơi khom lưng ôm quyền ra, còn lại toàn bộ đều quỳ xuống, đồng thanh nói:
– Bái kiến Thánh Tử điện hạ.
Ngoại trừ Ninh Tiểu Tam và Võ Canh ra, ai nấy đều cảm thấy cảnh tượng này rất bình thường. Tàng Thiên Ca gọi mọi người đứng dậy, rồi sau đó cùng với những người khác đi thẳng về phía trước. Vô số ánh mắt nhìn về phía họ, đúng hơn là đang nhìn Tàng Thiên Ca.
Tại Thiên Long thần điện, dù có ganh ghét đi nữa thì ai nấy đều công nhận hắn chính là đệ nhất thiên tài. Ngoại trừ một số cường giả Thượng Thần cảnh ra, hầu như không có ai biết được thực lực chân chính của hắn như thế nào.
– Mừng điện hạ trở về.
Đám trưởng lão áo tím mặt mày hớn hở nói.
– Các vị trưởng lão không cần phải đa lễ. Đúng rồi, phụ thân ta đâu, sao ông ấy không có ở đây?
– Điện chủ và các vị công tử đang đợi điện hạ tại Thiên Long thánh điện.
– Bọn họ cũng đến à?
Khi nghe đến việc mấy vị huynh trưởng xuất hiện, Tàng Thiên Ca có chút không vui. Từ nhỏ, hắn đã không ưa thích mấy vị huynh trưởng này rồi, bởi vì bọn họ lúc nào cũng ức hiếp hắn. Sau khi thiên phú hắn bộc lộ, được Tàng Vũ Thánh phong làm Thánh tử càng khiến cho mấy vị huynh trưởng kia thêm ghen ghét, lúc nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ.
– Người là Thánh tử của Thiên Long thần điện chúng ta, địa vị cao quý, hơn nữa điện hạ còn là đệ tử Kiếm Thánh đại nhân, ngay cả mấy vị lão tổ cũng đến, các vị công tử làm sao không xuất hiện được.
Vạn lão đứng bên cạnh giải thích.
– Được rồi, chúng ta đến Thiên Long thánh điện thôi.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thiên Long thánh điện nằm chính giữa Thiên Long thần điện, ngay sân trước chính là nơi dựng bức tượng kim long khổng lồ mà dù đứng cách xa cả ngàn mét vẫn có thể thấy được sự uy dũng của nó. Phía đằng sau bức tượng chính là Thiên Long thánh điện hoa lệ, ngay cả sàn dưới đất cũng được ốp bằng Hàn Thạch tuyệt đẹp, những cái cột khổng lồ được chạm khắc vô cùng tinh tế.
Bên ngoài đã như vậy, bên trong còn khiến người ta choáng ngợp hơn. Không thể dùng từ ngữ xa hoa, lộng lẫy để miêu tả hết được sự kỳ công của người đã dựng lên nó. Quả nhiên là một trong bát đại thế lực, độ giàu có không phải những tông môn bình thường có thể so sánh được.
Ngồi trên vương tọa khổng lồ lên cao, có một bóng người được bao phủ bởi ánh kim quang chói sáng, long ảnh không ngừng bay lượn xung quanh, một cỗ khí thế vương giả bức nhân. Y chính là người đứng đầu Thiên Long thần điện, phụ thân của Tàng Thiên Ca – Tàng Vũ Thánh.
Hai bên Tàng Vũ Thánh có gần mười tuyệt thế cường giả khác, tu vi chỉ sợ đã vô hạn tiếp cận Chí Tôn Thần rồi. Những tuyệt thế cường giả này, đích thị chính là những vị lão tổ lánh đời, bởi vì nghe tin tức của Tàng Thiên Ca trở về nên mới xuất thế. Ngoài ra còn có rất nhiều người khác cũng xuất hiện.
Tàng Thiên Ca còn chưa xuất hiện, một lão giả vuốt chòm râu trắng, hài lòng nói:
– Đúng là tuyệt thế kỳ tài, vậy là đã đột phá Thượng Thần cảnh trung kỳ rồi. Hắn năm nay chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, không ngờ lại tiến bộ thần tốc đến như vậy. Thiên Long thần điện chúng ta chuẩn bị được phát dương quang đại rồi.
Một lão giả khác cũng đồng ý với nhận định này, nói tiếp:
– Lão phu mất cả đời mới đột phá Thượng Thần cảnh, vậy mà tiểu tử này chỉ mới hai mươi tuổi đã đuổi kịp lão phu, thật đúng là hổ thẹn mà, ha ha ha…
– Sóng sau xô sóng trước, thời đại này vốn không thuộc về chúng ta nữa rồi.
– Ha ha ha… có thể nhìn thấy được tuyệt thế thiên tài như vậy, lại còn là Thánh tử của Thiên Long thần điện nữa, lão phu có thể an tâm mà gặp lại tổ tiên rồi.
– ………
Ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi Tàng Thiên Ca khiến cho Tàng Vũ Thánh vô cùng vui mừng. Thậm chí y còn không giấu được nụ cười của mình, nhìn Tàng Thiên Ca đang tiến mà hài lòng không thôi. Đương nhiên, có kẻ vui thì cũng có kẻ ghen ghét. Chính là mấy vị huynh trưởng của Tàng Thiên Ca. Bọn họ trước đây tranh đấu với nhau chỉ bởi vì chiếc ghế Thánh tử kia, rốt cuộc lại trở thành công cốc, chỉ bởi vì sự xuất hiện của Tàng Thiên Ca. Nếu như là trước đây, bọn họ còn có biện pháp đối phó, nhưng bây giờ thì… không thể nữa rồi.
Vào bên trong, nhìn thấy các phụ thân cùng với mười vị tiền bối lánh đời, Tàng Thiên Ca liền ôm quyền cung kính:
– Tàng Thiên Ca bái kiến các vị lão tổ, bái kiến phụ thân.
Mấy người khác cũng lần lượt hành lễ với
– Ha ha ha, tiểu tử, về sau gặp chúng ta, ngươi không cần phải lễ nghi với mấy lão già này nữa.
– Đúng vậy. Ngươi là tuyệt thế thiên tài vạn năm có một, là tương lai của Thiên Long thần điện chúng ta. Thế nên mấy cái lễ nghi kia không cần thiết nữa.
– ………
Giữa lúc ấy, bỗng có một thiếu nữ tuyệt trần xông ra, không khí uy nghiêm bỗng nhiên bị nàng phá vỡ. Khóe mắt nàng chảy xuống hai dòng lệ, trên môi xuất hiện một nụ cười. Chỉ nghe nàng gọi lớn một tiếng:
– Dạ Quân… cuối cùng… cuối cùng huynh cũng đến rồi…
Tiếng nấc phá vỡ không gian, như chứa chan một loại tình cảm đã kiềm nén bấy lâu nay, chỉ chờ đợi thời cơ để bùng nổ nữa thôi. Cuối cùng, bởi vì hình bóng ấy đã xuất hiện, nàng không kiềm chế được nữa, chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, nàng xông thẳng ra giữa đại điện, ôm lấy một gã nam tử đeo mặt nạ màu vàng trên mặt, sau lưng treo một chiếc cổ cầm hình thù quái lạ.
Chẳng ai kịp phản ứng để ngăn nàng lại cả, ngay Ninh Tiểu Tam, không, là Tinh Hồn cũng không kịp phản ứng. Hắn lúc này mới phát hiện, thiếu nữ là chính là tiểu nha đầu năm đó gặp trong Tử Vong Chi Địa, khi hắn đang tìm kiếm Tử Linh Yêu Tháp, nàng là Tàng Tử Đan. Đã ba năm trôi qua, nàng bây giờ đã ra dáng một thiếu nữ, dung mạo tuyệt trần, vóc dáng lồi lõm, thật sự chính là một vưu vật trời sinh.
Tinh Hồn trong lòng không khỏi cười khổ. Trực giác của phụ nữ đúng là nhạy bén, dù hắn đã giấu đi khí tức của mình, giấu đi thân phận của mình thì cũng không thể qua khỏi trực giác của nàng. Chỉ là, dù bị nàng phát hiện đi chăng nữa, hắn vẫn một mực phủ nhận.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra khỏi người, ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng, nói:
– Tiểu cô nương, hình như cô nhận nhầm ta với ai rồi thì phải. Ta không phải Dạ Quân gì đó, ta tên Ninh Tiểu Tam.
Tàng Tử Đan sững người nhìn gã nam tử trước mặt. Hắn đã phủ nhận, nhưng nàng không tin. Bởi vì nàng tin vào trực giác của mình, cũng tin vào sự ấm áp từ thân thể của gã nam tử này. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng như tuyết, giọng nói dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một sự bi thương vô tận:
– Không, huynh chính là Dạ Quân. Dù huynh có cố che dấu đi nữa, ta vẫn nhận ra được huynh. Dạ Quân, mấy năm nay, rốt cuộc huynh đã ở đâu? Huynh hứa là sẽ đến tìm muội, nhưng tại sao… muội đã nghĩ, huynh đã chết trong cuộc chiến đó…