Tình hình của Ngọc Vô Trần chuyển biến tốt khiến cho bọn họ vui mừng, đặc biệt là hai tên Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà, bởi vì nàng đã bảo vệ hai người bọn hắn nên mới bị thương nặng như vậy, làm cho trong lòng họ vô cùng áy náy.
– Phải rồi, Tiểu Tam đâu rồi?
Bỗng phát hiện ra người trị thương cho Ngọc Vô Trần không có mặt ở đây, Tàng Thiên Ca liền hỏi.
– Sau khi đại triển thần uy của mình thì hắn liền về phòng nghỉ ngơi rồi, chắc mệt mỏi quá nên vẫn chưa tỉnh lại. Cũng may lần này có y, nếu không lần này Trần nhi nguy hiểm rồi.
Đêm qua, sau khi dùng sinh mệnh chi lực để cứu Ngọc Vô Trần, dù không nhìn thấy được đằng sau lớp mặt nạ kia có biểu cảm gì, nhưng nhìn trán đầy mồ hôi, ngay cả lưng áo cũng ướt đẫm, biết rằng việc trị thương không hề đơn giản chút nào.
– Vậy cứ để yên cho hắn nghỉ ngơi. Đợi đến khi chiến thuyền đáp xuống Thiên Long thần điện thì hãy bàn tiếp.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ
Tuyết trắng vẫn rơi xuống che phủ khắp mọi nơi, gió thổi rít lên như âm thanh mãnh thú khẽ gầm gừ. Trong một hang động nhỏ dưới chân núi, đốm lửa sáng khẽ mập mờ trong đêm tối, chỉ thấy lờ mờ một bóng ảnh một gã nam tử trẻ tuổi, hắn dung mạo tuấn tú phi phàm, đủ để cho vô số nữ nhân trong thiên hạ động tâm. Hơn nữa, khí thế trên người hắn, dù đã thu liễm nhưng vẫn tạo cho người ta một áp lực khó tả. Kẻ này, đích thị chính là Trịnh Thần Không.
Xung quanh hắn là một cỗ huyết tinh nồng đậm, nếu không phải hắn đã bày ra kết giới trước khi bế quan, chỉ sợ đã hấp dẫn vô số yêu thú tập trung tới hang động này rồi. Trước mặt hắn là năm khỏa huyết châu nhỏ bằng đầu ngón tay cái, thế nhưng lại ẩn chứa một cỗ huyết khí vô cùng đậm đặc. Huyết châu này chính là được tập hợp từ máu của vô số cường giả bị Trịnh Thần Không giết chết tại thượng cổ mộ phủ, đặc biệt trong số đó có một viên là hắn lấy từ huyết khí của Phệ Huyết Châu trước khi bị Tinh Hồn đoạt đi mất.
Viên huyết châu này khiến cho tu vi của Trịnh Thần Không tăng mạnh, nhưng hắn không hề vui mừng chút nào, thậm chí còn cảm thấy tức giận. Nếu như Phệ Huyết Châu không bị đoạt mất, thực lực của hắn còn khủng bố hơn cả bây giờ. Trong lòng hận không thể giết chết kẻ đã cướp đi bảo vật của mình.
Đột nhiên một tiếng nổ vang trong đầu hắn, cả thân thể được huyết quang bao bọc, chỉ thấy mái tóc màu đen nhánh của hắn từ từ biến đổi, trong chốc lát biến thành một màu đỏ tươi. Nếu ai đi ngang qua nơi này thì sẽ chấn kinh không thôi, bởi vì trong khoảng khắc đó, có vô số ảo ảnh huyết ma bay đầy trời, tiếng quỷ lệ khóc than nghe rợn người, nó giống như viễn cảnh Địa Ngục Môn mở ra vậy, kinh dị vô cùng. Khung cảnh ấy kéo dài chừng hai phút rồi biến mất sau đó.
Trịnh Thần Không cảm thấy thân thể vô cùng thư sướng, bao nhiêu tạp chất đã bị đẩy ra bên ngoài, tạo thành một lớp màu đen bao phủ ngoài da. Hắn hừ lạnh một tiếng, lớp tạp chất hóa thành tro bụi, ngay cả y phục hắn cũng như vậy. Giữa trời đêm lạnh lẽo, thế nhưng dù khỏa thân, hắn vẫn không cảm thấy lẽo. Chỉ nghe giọng cười của hắn vang lên:
– Ha ha ha, đột phá rồi, cuối cùng ta cũng đột phá Chí Tôn Thần rồi, ha ha ha…
Hắn cười như điên như dại. Hấp thu huyết tinh của đám người bị hắn giết chỉ khiến cho tu vi hắn tăng lên một chút mà thôi, nhưng khỏa huyết châu mà hắn tích góp từ số huyết khí của Phệ Huyết Châu lại giúp hắn đột phá vô cùng dễ dàng. Rồi ngay sau đó, nụ cười của hắn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tức giận đáng sợ, hắn mắng lớn:
– Đáng ghét, tốt nhất đừng để ta tìm ra ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Khốn kiếp.
Phải một lúc sau, Trịnh Thần Không mới bình tĩnh trở lại. Thay một bộ y phục khác, rồi sau đó lấy ra một cái dược đỉnh cao đến gần bốn mét, chỉ thấy dược đỉnh này được bao phủ bởi một đám lửa, nhiệt độ rất nóng, khiến cho băng tuyết gần đó tan chảy thành nước.
Bên trong cái dược đỉnh khổng lồ này, dĩ nhiên chính là thi thể của Kim Băng Hoàng. Lúc này, thân thể Kim Băng Hoàng đã được cải tạo hoàn thành, chân chính trở thành một cái khôi lỗi. Chỉ là bằng ánh mắt bình thường không cách nào phát hiện ra được Kim Băng Hoàng là một khôi lỗi, hắn chẳng khác gì một người sống bình thường cả. Trịnh Thần Không đem thần niệm của mình truyền vào, phần linh hồn của Kim Băng Hoàng trước đó được bảo vệ ngay lập tức bị Trịnh Thần Không trấn áp và luyện hóa, tiếp theo Trịnh Thần Không đem tinh thần ấn ký của mình khắc vào, Kim Băng Hoàng kể từ lúc này đây biến thành một cái khôi lỗi chỉ biết nghe lệnh của Trịnh Thần Không.
Dược đỉnh thu lại, chỉ còn mỗi Kim Băng Hoàng và Trịnh Thần Không mà thôi. Nhìn cỗ khôi lỗi trước mặt, Trịnh Thần Không ánh mắt suy tư, một lúc sau bỗng thì thào:
– Trước mặt để ngươi trở lại Bạo Tuyết đế quốc, nếu không mấy lão bất tử kia lại điều tra lung tung nữa. Đợi ta khống chế xong đế quốc thì tính tiếp vậy.
Nói xong, Trịnh Thần Không liền dùng thần niệm của mình truyền mệnh lệnh cho Kim Băng Hoàng, chỉ thấy ngay sau đó, ánh mắt vô thần của hắn trở nên sống động, không thể không nói, thủ thuật luyện khôi lỗi của Trịnh Thần Không quá tuyệt diệu, một khôi lỗi vậy mà chẳng khác gì một người đang sống bình thường.
Kim Băng Hoàng ôm quyền cúi chào Trịnh Thần Không một cái, không nói một lời nào liền quay lưng bỏ đi, trong bóng tối vô tận dần dần biến mất.
Trịnh Thần Không cũng chẳng ở lại hang động đó lâu. Lần này đã đột phá Chí Tôn Thần, hắn đã không còn e ngại bất kỳ một ai tại Thiên Lam đại lục nữa, ngay cả những lão tổ không xuất thế cũng không ngoại lệ, lần này chỉ sợ Thiên Lam đại lục một lần nữa kinh biến.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ba ngày sau, chiến thuyền chuyên chở hơn trăm người bay đến một dãy sơn mạch khổng lồ, nhìn từ xa chẳng khác gì một con chân long đang nằm ngủ cả. Chỉ thấy giữa ngọn sơn mạch ấy có một bức tượng kim long uy dũng vô cùng nổi bật, giữa khung cảnh tuyết rơi trắng xóa lại hiện lên một cỗ quang mang ấm áp.
Đứng phía trước chiến thuyền có vô số bóng người đang tụ tập, đứng giữa những người đó là một thanh niên vận hoàng bào có thêu hình kim long, đỉnh đầu đội bạch ngọc kim quan, mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng, phối hợp với khí thế trên người, thực sự đúng là một thanh niên thần tuấn mà vô số mỹ nhân mong nhớ. Kẻ này chính là Tàng Thiên Ca.
Hắn chính là thánh tử của Thiên Long thần điện, dù không muốn quá nổi bật, thế nhưng mấy lão già cổ hủ kia, đặc biệt là người gọi là Vạn lão muốn hắn phải ra dáng thánh tử, cuối cùng Tàng Thiên Ca mới phải ăn bận như thế này. Trong lòng cười khổ, cái chức vị thánh tử này quả thực không dễ làm chút nào.
Đứng bên cạnh hắn, Quân Mạc Tà, Võ Canh, Tây Môn Bất Bại và Ninh Tiểu Tam nổi bật cũng không kém. Quân Mạc Tà chính là thiên tài trẻ tuổi tại Vô Thượng Thiên Cung, được Thiên Vũ Thánh Vương coi trọng, so địa vị có lẽ chỉ kém hơn cái danh đệ tử Kiếm Thánh của Tàng Thiên Ca mà thôi. Tây Môn Bất Bại chính là đương kim thái tử Tây Hàn đế quốc, dù hắn cũng chẳng muốn nổi bật, nhưng rốt cuộc cũng bị ý kiến nên mới thành ra như thế này. Còn hai gã Võ Canh và Ninh Tiểu Tam thì khỏi nói rồi, chẳng cần người khác nói cũng tự biết làm sao để thật nổi bật, thậm chí diện y phục còn muốn nổi hơn cả Tàng Thiên Ca là đằng khác.
– Nhìn kia, hình như đó là mấy người Phó Khánh trưởng lão.
Vạn lão giả phát hiện phía trước có mấy luồng lưu tinh đang bay tới với tốc độ khá nhanh, khí tức lại quen thuộc, lão liền nói.
– Điện hạ trở về, nhất định sẽ được các đệ tử khác chào đón.
– Có lẽ lần này rất náo nhiệt đây.
– ………
Mấy người đứng xung quanh cười nói liên tục, còn nhân vật chính Tàng Thiên Ca thì chẳng biết làm gì ngoài việc đứng cười trừ.
Trong chốc lát, mấy vầng lưu tinh kia biến mất, chỉ thấy trước mặt có sáu người, dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc phơ, chỉ là da mặt rất hồng hào, khí thế bất phàm, đích thị chính là một cao thủ. Lão giả này chính là Phó Khánh mà Vạn lão vừa nhắc đến.
Phó Khánh và mấy người đi cùng vừa tới liền ôm quyền hành lễ:
– Phó Khánh bái kiến thánh tử điện hạ, mừng điện hạ trở về Thiên Long thần điện.
– Phó Khánh trưởng lão hãy bỏ qua nghi lễ đi.
Tàng Thiên Ca vội xua tay, rồi lại hỏi tiếp:
– Phó Khánh trưởng lão, phụ thân ta, ông ấy có xuất hiện không?
Phó Khánh gật đầu đáp:
– Đương nhiên là có, nghe tin điện hạ trở về, dù đang bế quan nhưng Điện chủ vẫn bỏ mặc, dường như đang rất vui mừng.
– Vậy sao? Thật tốt quá!
Trong lúc nói chuyện, chiến thuyền vẫn băng băng tiến về phía trước. Dù vẫn chưa vượt qua kết giới thủ hộ Thiên Long thần điện, thế nhưng người bên trên chuyến thuyền vẫn nghe được âm thanh ầm ỉ xa xa truyền đến, ngước mắt nhìn xuống chỉ thấy có vô số bóng người đang tụ tập tại đại quảng trường. Võ Canh cười ranh mãnh, tay vuốt qua vuốt lại cái cằm của mình, giọng nói khàn khàn tiếu ý vang lên:
– Chậc chậc, rốt cuộc là chào đón hay khủng bố người khác đây, chỉ là trở về thôi mà, Thiên Long thần điện mấy người có cần làm quá như vậy không?