Ninh thiếu ngửa mặt lên nhìn người trung niên hỏi:
– Muốn giết người thì mau động thủ đi, còn đứng trước cửa hàng ta làm gì?
Nam tử trung niên đáp:
– Ta đợi mưa tạnh, đồng thời đợi mấy người nữa.
– Thông thường càng đợi mưa tạnh thì mưa càng không tạnh, đợi người đến thì người lại không đến.
Ninh Khuyết có lòng tốt khuyên nhủ.
– Người không đến nhất định là người không biết đạo lý.
Nam tử trung niên mỉm cười, nói:
– Thế nên ta và ngươi có thể hàn huyên với nhau một vài câu chân thật được chứ? Không cần dùng kiểu dò thám như mấy tên khổ hành tăng kia được không?
– Cái này là do thái độ rồi, ta cũng không thích đi tới đi lui trong núi mây đâu.
Ninh Khuyết cười cười đáp lại:
– Nhưng ta không thích mình thì ngồi chồm hổm, còn người khác thì đứng để nói chuyện, nhìn lên hơi mỏi cổ đó.
– Vậy ngươi đứng lên đi.
– Tại sao ngươi không ngồi xuống?
Nam tử trung niên cười một cái, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống không do dự, vạt áo thanh sam ướt nhẹp được vắt lên cánh cửa phía sau Lão Bút trai. Hắn nhìn khuôn mặt ngây ngô của Ninh Khuyết nghiêm túc nói:
– Bây giờ ta đang cố hết sức.
Ninh Khuyết vẫn cúi đầu ăn mì, chờ câu nói tiếp theo.
– Rất nhiều nhân vật tai to muốn biết thái độ của ta, nhưng tình huống bây giờ lại không cho phép ta biểu lộ điều gì, vậy nên ta đang bị bao vây. Ta và các huynh đệ trước giờ làm việc rất sạch sẽ, quan phủ muốn dùng luật để trị tội là không thể. Bọn họ quyết định thừa dịp trận mưa kéo dài này mà tiêu diệt ta lúc nửa đêm. Mấy tên đối thủ ở nam thành và tây thành cũng kéo qua rồi.
– Người của ngươi đâu?
– Vài ngày trước đã chết mấy người, phần lớn các huynh đệ còn lại đều làm việc ở quan phủ. Việc vây bọn họ trong quân doanh và nha môn đối với mấy vị tai to kia lại quá đơn giản. Thế nên tối nay ta có rất ít người.
Mưa đêm vẫn tí tách rơi và dường như càng lúc càng lớn hơn. Mấy người nam tử trung niên đang chờ tựa như không thể bình tĩnh được nữa, nhưng hình như người kia cũng không thèm để ý. Người trung niên cất lời rất ôn hòa, không che giấu điều gì. Sau đó, hắn nhìn Ninh Khuyết ở bên cạnh, mỉm cười nói:
– Nhưng đây cũng không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất là ta cần một người bên cạnh nhưng vẫn chưa tìm thấy.
Ninh Khuyết nhìn thoáng qua bội kiếm được giắt ngay lưng người trung niên, hắn đoán hẳn thanh kiếm bên trong rất nhỏ.
– Ngươi cần người như thế nào?
– Nhanh, ngoan độc, dũng mãnh! Giết người không nháy mắt, không để bất cứ vật gì chạm được vào người ta!
– Không tính cả nước mưa chứ?
– Tất nhiên không.
– Yêu cầu này cũng không cao lắm.
Ninh Khuyết gãi gãi mái tóc đã hơi ẩm ướt hỏi:
– Tại sao lại là ta?
Nam tử trung nhiên nhìn vao cái chén Ninh Khuyết đang cầm bên tay phải nói:
– Ta dò hỏi biết được vài chuyện. Mặc dù kẻ đốn củi bên hồ Sơ Bích không có danh tiếng gì ở thành Trường An, nhưng ta lại biết rõ một thiếu niên chuyên giết mã tặc có thể làm được gì.
Ninh Khuyết trầm mặc một chút, sau đó cười cười nói:
– Tại sao ta phải theo ngươi? Có lợi gì chứ?
Nam tử trung niên rất thích tính cách trực tiếp của thiếu niên trước mặt. Hắn duỗi ngón tay ra búng lấy một giọt nước mưa đọng trên cây dù bằng giấy dầu tán mỉm cười trả lời:
– Cả thành Trường An này không ai biết lá bài tẩy của ta. Nếu như đêm nay ta thắng, ta liền sử dụng được lá bài tẩy này. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ta đây thực sự là một bắp đùi rất to, rất đáng để ngươi ôm lấy.
– Nếu tối nay nguy hiểm như vậy, tại sao ngươi không sử dụng lá bài tẩy luôn?
– Bởi vì lá bài tẩy không phải đơn thuần là một lá bài mà là một người. Ta không thể ra lệnh cho hắn được, ngược lại, hắn còn có thể ra lệnh cho ta. Hắn cần ta thắng cuộc chiến tối nay, vì hắn muốn xem thử trong tay đối thủ có giấu lá bài nào hay không.
– Được rồi, ta rất ghét phong cách làm việc này đấy. Ta chỉ muốn nói một điều: có lẽ bắp đùi ngươi rất to, rất cơ bắp, nhưng ta lại không thích thú gì cả. Mà nếu ngươi đã biết đến hồ Sơ Bích ở nơi khỉ ho cò gáy kia, nhất định ngươi cũng biết ta từng có cơ hội ôm lấy một cái cây thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng thực ra là một trong những cây thô to nhất Đại Đường này chứ? Thế nên ta cũng không muốn ôm đùi ngươi.
Người Ninh Khuyết đang nói tới tất nhiên là Tứ công chúa Lý Ngư của Đại Đường. Sau khi nói xong câu đó xong hắn liền trầm mặc, cầm lấy chén mì trong tay để xuống mặt đất ướt nhẹp, cùng ngồi sóng vai với nam tử trung niên ngắm nhìn mưa ở ngoài. Vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến việc bản thân rất thích đối diện với phúc và họa, lại nhớ tới giao tình của Tiểu Hắc Tử trong cái quán nhỏ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Nam tử trung niên trầm mặc một hồi, nói:
– Nếu không…ngươi trực tiếp ra giá đi?
Ninh Khuyết xòe bàn tay ướt át ra ngay trước mặt người này, nói gọn gàng:
– Năm trăm lượng bạc.
Nam tử trung niên nhíu chân mày lại đề nghị:
– Quá ít, hay là ngươi tăng thêm đi?
Ngay bên cạnh cánh cửa cửa hàng sách trong đêm mưa hiện ra hình ảnh hai người cò kè mặc cả có chút quỷ dị, người thuê cảm thấy giá thuê tiền quá ít.
Ninh Khuyết quay đầu nhìn người trng niên hỏi:
– Ngươi đoán thử đêm hôm nay ta sẽ giết bao nhiêu người?
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, rồi nói:
– Ít nhất năm.
Ninh Khuyết nói lại:
– Trên thảo nguyên, giết năm tên mã tặc rồi lục soát khắp người cũng chỉ có năm lượng bạc là tối đa. Thế nên ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối có thể liều mạng vì năm trăm lượng bạc.
– Ta không cần ngươi liều mạng.
Nam tử trung niên nhìn hắn, mỉm cười rồi nói:
– Nếu như đến lúc nguy hiểm tính mạng, ngươi có thể rời đi.
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
– Đây không phải tác phong làm việc của ta, lấy tình nghĩa so sánh với tiền bạc là việc làm rất ngu ngốc. Nếu đã làm ăn, tất nhiên phải tuân theo đạo đức hành nghề.
Nam tử trung niên mỉm cười, vươn tay ra nói:
– Thành giao.
Ninh Khuyết đưa tay nắm chặt tay ông ta một cái rồi buông ra nói:
– Tôi họ Ninh, Ninh trong an bình. Ninh Khuyết.
– Ta họ Triều, Triều trong triều đình đại Đường, Triều Tiểu Thụ.
– Họ thì thật lớn lối, nhưng tên lại rất dịu dàng.
– Mọi người ở Trường An đều gọi ta là Lão Triều Xuân Phong Đình, ngươi có thể gọi ta là Triều ca.
– Gọi là Triều Tiểu Thụ dễ nghe hơn…Mà cho ta hỏi Tiểu Thụ ngươi một câu, ngươi chính là bang chủ Ngư Long bang?
– Ngươi có thể gọi ta là Lão Triều…mặt khác, ta chưa bao giờ nhận mình là bang chủ Ngư Long bang cả. Ta chỉ tập hợp một đám huynh đệ làm vài việc triều đình không thể làm thôi.
Ninh Khuyết cuối cùng cũng có thể xác định thân phận người này, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai, hắn nói:
– Bang chủ đệ nhất đại bang Trường An mà khiêm nhường thế này, Tiểu Thụ à, ngươi cũng quá dối trá đấy.
…
Từ trong đống củi rút ra một thanh đao hình dáng bình thường, lại lấy cây cung màu vàng và bao đựng tên làm bằng cây Dương ra, cuối cùng hắn lại lấy đại hắc tán được dùng vải bố quấn quanh nhiều lớp ở trong cái vạc thô to bằng sứ men xanh, sau đó hắn thắt toàn bộ đồ vật đó lên lưng mình. Hắn sờ soạng dưới đáy quan tài một hồi lâu, lấy ra một cái khăn bịt mặt màu đen không biết đã không giặt rửa bao lâu rồi.
Cẩn thận mặc nhuyễn giáp bó sát người, còn mặc thêm một bộ tiễn bào ngắn tay đã để lâu nơi đáy rương, tóc vốn buông xõa được cột lại thành vòng tròn giống như mọi người khi gặp nhau vẫn hay làm, dùng khẩu trang màu đen che lại hơn nửa khuôn mặt. Ninh Khuyết tự nhìn vào trong gương đồng một cách cẩn thận, sau khi xác định không có sơ hở gì nữa, hắn đi ngang qua phòng bếp rồi nói vào trong:
– Đi thôi.
Tang Tang đang lau trang bếp, rửa sạch bát dựng nước và bút nghiên mực, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu cảm nào, nhưng trong con ngươi dài nhỏ lại có chút phiền não trẻ con. Cũng không biết tại sao cách đặt bút nghiên của tiểu thị nữ này hôm nay rất vô ý, thỉnh thoảng phát ra tiếng “cốc cốc”. Mà lúc lấy khăn lau thì dùng rất nhiều sức, tựa như muốn xuyên thủng cả đáy nồi đen sì.
Ninh Khuyết giật mình, rồi chợt hiểu ra vấn đề hắn ôn hòa giải thích:
– Kiếm được chút bạc là tốt mà. Hơn nữa ta thấy người này cũng có chút bối cảnh. Bây giờ tặng đối phương một nhân tình, sau này ta cũng cần dùng đến.
“Phốc”
Tang Tang ném mạnh khăn lau gần tới bếp lò, bưng thau nước bẩn đổ ra ngoài. Sau đó, tiểu nha đầu này quay lưng lại, tựa như không nhìn thấy cũng không nghe lời giải thích của hắn.
Ninh Khuyết bóp bóp trán đang trở nên nhăn lại. Trầm mặc một lát hắn nói:
– Câu nói tùy tiện của Tiểu Hắc Tử ngu ngốc kia đúng là cái rắm mà. Bây giờ ta có muốn từ chối thì cũng không có cách tới Minh giới tìm hắn, coi như tối nay ghi nợ cho hắn.
Nói xong lời này, hắn không để ý đến tâm tình tiểu Tang Tang nữa, trực tiếp rời khỏi hậu viện tiến về trước cửa hàng.
Lão Triều Xuân Phong Đình thân là bang chủ Ngư Long bang – bang phái lớn nhất Trường An. Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, không biết ra mắt bao nhiêu kỳ ngân ngoại tộc, hắn ta cũng biết lão bản Lão Bút trai cũng là một kỳ nhân nên từ sớm đã có tinh thần. Nhưng khi nhìn thấy trang phục của Ninh Khuyết hắn ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn nhìn món đồ thần bí được Ninh Khuyết bọc lại như một cây thô to ở sau lưng cười khổ:
– Ngươi ăn mặc như thế này không giống đi giết người chút nào? Có phần giống…giống như một người sa cơ thất thế nên phải trốn nợ nưa đêm. Chẳng lẽ ngươi đem toàn bộ gia sản theo sao?
– Ta chỉ mang theo một cây đao, ngươi biết vậy là đủ rồi.
Ninh Khuyết đi tới gần ông ta. Nhìn thoáng qua phố Lâm Tứ Thập Nhất đang trong mưa gió, lại thấy hai đầu Trường An cũng không có bóng người bèn cau mày lại, nói:
– Hi vọng không có nội gian trong đám huynh đệ của ông, cũng hi vọng huynh đệ ông coi trọng cái phố này. Ta không hi vọng việc đi theo ông giết người trong đêm mưa gió hôm nay đến ngày mai lại trở thành một bức tranh phủ treo thưởng tẻ nhạt ở thành Trường An đâu.
Lão Triều Xuân Phong Đình cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt người thiếu niên được khăn bịt mặt màu đen che hết một nửa, mỉm cười nói:
– Ngươi không cần cẩn thận như vậy. Chỉ cần tối nay ta và ngươi còn sống, sau này ngươi cũng không xúc phạm đến luật pháp đại Đường, làm xằng làm bậy thì cả thành Trường An này, thậm chí đế đô Đại Đường cũng không có người nào tới tìm ngươi nữa.
Nghe mấy lời này, Ninh Khuyết thầm nghĩ: “Ai dám nói sau lưng bang phái lớn nhất Trường An không có chỗ dựa chứ?”
Nhưng hắn cũng không lấy khăn bịt mặt ra để quang minh chính đại đi giết ngươi, âm thanh khàn khàn từ sau khăn bịt mặt phát ra:
– Ta vốn quen cẩn thận.
Lão Triều Xuân Phong Đình cười cười, không khuyên gì nữa.
Đêm xuân u tĩnh sớm bị tiếng mưa tí tách làm ồn, lúc này lại có thêm tiếng bước chân. Ninh Khuyết đi ra trước cửa, Triều Tiểu Thụ mở cây dù bằng giấy dầu ra, sau đó hai người đồng thời cất bước đi trong đêm khuya và mưa gió.
Tang Tang đi ra, đứng ngay sát cửa nhìn ra bên ngoài, hai tay tiểu nha đầu này còn bưng một cái nồi lớn. Nhìn thấy trên bàn còn rất nhiều thức ăn, lại nhìn sang thân ảnh đang đi trong đêm to gió lớn, nàng lo lắng hô to:
– Thiếu gia, ngươi còn chưa ăn xong!
Ninh Khuyết quay đầu lại nhìn nàng, cười cười:
– Cứ để đó, lát về ăn tiếp.
Tang Tang ôm cái nồi lớn, bả vai nhỏ gầy tựa vào cánh cửa đã bị nước mưa làm ướt la lớn:
– Lạnh không dễ ăn đâu!
Ninh Khuyết phất phất tay, cười lớn tiếng nói:
– Vậy nhớ hâm nóng lại đi, lát về ta sẽ ăn.
Tang Tang mím cái miệng nhỏ nhắn lại thật chặc, kinh ngạc nhìn thân ảnh đang rời xa, cuối cùng quát lên:
– Ta sẽ để nhiều hành vào, thiếu gia, người nhớ ăn đó!
Ninh Khuyết không trả lời nữa, nhưng nụ cười ẩn trong đôi mắt màu đen lộ ở bên ngoài khăn bịt mặt màu đen càng lúc càng đậm. Đêm càng lúc càng tối hơn, mưa gió càng lúc càng to hơn, hắn bỗng nhiên mở miệng, hỏi:
– Tiểu Thụ, bây giờ chúng ta đi đâu?
– Xuân Phong Đình.
Lão Triều bình tĩnh đáp lại:
– Nhà ta ở đâu…địch nhân sẽ ở đó. Ngoài ra, ta đề nghị ngươi gọi ta là Lão Triều vì ngươi mới chính là một cái cây nhỏ.
Cơn mưa vẫn kéo dài xuống ngừng, cũng không biết Xuân Phong Đình kia là nơi như thế nào.