Thôi Đắc Lộc nhìn bóng lưng người trung niên, lạnh lùng nói:
– Ta biết ngươi cậy vào điều gì, chẳng phải mấy người Thường tam Tề tứ, Lưu ngũ Phí lục Trần thất sao? Ta biết ngươi có thể đánh nhau, những huynh đệ đó của ngươi cũng có thể đánh nhau, nhưng ngươi chớ quên Thường tam Phí lục là giáo úy Vũ Lâm quân, Lưu ngũ là đầu mục Kiêu Kị doanh, Trần Thất là thị vệ lâu năm trong cung, các nhân vật lớn chỉ cần di nhẹ đầu ngón tay đã đủ đẩy ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể ngóc lên.
Người trung niên bỗng xoay người, nhíu mày nhìn lão.
– Vài năm nay các ngươi đã chết không ít huynh đệ giỏi đánh, ngoại trừ mấy gã vô dụng như Tề tứ chẳng hạn thì ngươi cũng chỉ trông chờ vào mấy người trên, nhưng ngươi chẳng lẽ không biết sức mạnh trong tay các nhân vật lớn ư? Họ chỉ cần một câu nói, một tờ công văn là dễ dàng giam chặt lực lượng quan trọng nhất của ngươi trong quân doanh, đám đầu trộm đuôi cướp trong thành Trường An bị ngươi chèn ép mười mấy năm nay nếu biết tin này ta nghĩ chúng sẽ rất khoái trá xông lên cắn ngươi vài cái, đúng chứ?
Người trung niên im lặng, vẻ mặt càng lúc càng bình thản, hắn tiếp tục bước ra ngoài cửa.
Thôi Đắc Lộc cười nhạt:
– Lão Triều Xuân Phong đình, bàn tay ngươi vươn dài quá mức rồi, tới tận trong triều cơ đấy, bây giờ ngươi nhìn đâu cũng thấy địch, ta rất muốn xem ai còn có thể tha thứ cho ngươi!
Người trung niên đặt tay phải lên cửa phòng, hắn im lặng một lúc mới nói:
– Chỉ cần ông trời còn dung ta thì ta còn sống khỏe.
……………………………
Cuộc nói chuyện trên lầu cao nhất của Hồng Tụ Chiêu xét theo ý nghĩa nào đó đã quyết định tiến trình phát triển của lịch sử thế giới ngầm thành Trường An, khi những nhân vật lớn trong triều bắt đầu nảy sinh hứng thú với đám cỏ dại mọc trên mảnh đất giang hồ thì bất kể sức sống của đám cỏ dại ấy mạnh mẽ đến đâu, ý chí cầu sinh kiên cường đến đâu đều giống như thảo nguyên bị bão lửa quét qua, chỉ để lại những đốm tro tàn trên bề mặt và vài rễ cỏ lay lắt dưới lòng đất, không bao giờ có thể hồi phục lại trạng thái tươi tốt rậm rạp như ban đầu.
Đó là mùi vị của quyền lực.
Cả đời vị phu nhân của ngự sử Trương Di Kỳ rất quen cho người khác nếm mùi vị này nên lúc biết tin Trương Di Kỳ bỗng nhiên bỏ mình nàng không cách nào tiếp nhận được sự thật, sau khi chỉ huy đội quân thê thiếp tới thanh lâu nhận xác lão gia về nhà đã gào khóc thảm thiết suốt hai ngày, tiếp đó là hành trình tất tả xuôi ngược giữa Đại Lý Tự và nha môn phủ Trường An phụ trách công tác trị an đô thành, chỉ tiếc khi đến phiên nàng phải nếm trải mùi vị ấy mới biết nó thật cay đắng làm sao.
– Lão gia nhà ta sao có thể đoản mệnh như vậy được? Ông ấy từng cho ta biết vào hai mươi bảy năm trước quốc sư đại nhân đã xem mạng cho ông ấy, quốc sư nói ông ấy phúc phận cao dày, sống lâu trăm tuổi, vì thế ta khẳng định lão gia nhà ta đã bị lũ hồ ly tinh trong thanh lâu kia hại chết! Kinh triệu doãn đại nhân (1), ngài phải làm chủ cho ta, nếu ngài dám bao che cho lũ khốn đó, ta sẽ tự thân tới phủ vương gia xin điện hạ chủ trì công đạo!
Vị quan ngồi phía trên chừng trên bốn mươi tuổi, mắt tam giác mũi cam sành, dưới cằm là chòm râu lưa thưa vài cọng, hình dạng thật sự xấu xí hèn mọn, trong cái chốn quan trường Đại Đường đề cao vẻ ngoài oai phong tướng tốt mà người này không bị ném xuống mấy châu quận xa xôi cho khuất mắt lại được giữ ở Trường An làm việc, thật là một dị số.
Ông quan nhìn xuống vị phu nhân gầy gò dưới công đường, hắn bị lời nói của bà ta làm đau đầu váng óc, cũng may quan lại Đại Đường ai cũng biết truyền kì về quốc sư đại nhân, hắn bấm ngón tay lẩm nhẩm tính toán một hồi mới vỡ lẽ, hai mươi bảy năm trước quốc sư đại nhân chỉ là một đạo đồng quạt lửa của Nam môn Hạo Thiên đạo, chưa gặp được đương kim thánh thượng – cuộc gặp gỡ khiến ông ta phất lên như diều, hồi đó ông ta đoán mệnh cho Trương Di Kỳ chỉ sợ phần nhiều là lừa gạt kiếm tiền, nghĩ đến đây, hắn ho khan hai tiếng rồi uy nghiêm nói:
– Khụ… khụ…, xin phu nhân hãy nén đau buồn, đầu tiên bà phải biết bản quan là tham quân tư pháp Thượng Quan Dương Vũ của phủ Trường An, không phải là kinh triệu doãn đại nhân, thứ hai, di hài của ngự sử đại nhân đã được ngỗ tác (2) khám nghiệm kĩ càng, quả thật ông ấy bị thùng xe bất ngờ sụp đổ đè lên khiến não bị chấn động mạnh dẫn tới tử vong, không phải bị mưu sát.
Chuyện ngự sử Trương Di Kỳ chết ngay trước cửa thanh lâu khiến thành Trường An được một phen bàn tán sôi sùng sục, nhưng đa số bình luận là châm chọc chế giễu, trên quan trường càng không ai nghĩ đây là một vụ ám sát, phủ Trường An vì không muốn để đám ngự sử lắm mồm mượn đề tài này đá sang chuyện khác gây rắc rối nên hai ngày trước đã đóng dấu kết luận Trương Di Kỳ chết vì sự cố giao thông.
Nhưng chẳng ai ngờ vị ngự sử phu nhân không chịu buông tha, kiện lên tận Đại Lý Tự. Công việc của ngự sử nói một cách chính xác là chuyên đắc tội với quan viên nên nhân duyên rất kém, Trương Di Kỳ đã chết nhưng thân vương điện hạ chống lưng cho ông ta vẫn còn đó, vì vậy không ai dám nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng nhưng cũng chẳng ai rỗi hơi tận tâm giải nỗi oan cho lão, thế là Đại Lý Tự liền đẩy ngược ngự sử phu nhân về cho phủ Trường An.
Hồi nãy khi kinh triệu doãn thấy tiếng trống báo án bên ngoài rồi nghe ngóng được người tới là bà phu nhân ngự sử hung hãn không dễ dây vào kia, lão liền len lén chuồn một mạch qua cửa hông xuống nhà sau, sau đó sai thuộc hạ thông báo đại nhân hiện nay thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Thượng Quan Dương Vũ là tham quân tư pháp phủ Trường An, chủ quản hình danh tra án nhưng không tìm được cớ chuồn đi, mà hắn cũng không có ý định chuồn, trong mắt người khác ngự sử phu nhân là người đàn bà đanh đá khó chơi chứ trong mắt hắn phu nhân của quan lại trong triều là một bầy cọp giấy không hơn không kém, chỉ cần nắm được điểm yếu của họ rồi nhằm vào đó dọa nạt là xử lý ngon lành, hơn nữa có khi còn kiếm chác được kha khá.
Trong thời điểm này còn không quên chuyện kiếm chác, gã tham quân tư pháp quả nhiên rất tham lam, muốn hiểu tường tận sự việc phải nói từ xuất thân của gã. Nguyên quán Thượng Quan Dương Vũ ở Nam Tấn, tổ tiên sau khi chuyển tới Trường An thì năm đời đều sống trong khu đông thành nghèo khó, trong nhà chưa bao giờ xuất hiện được một người đàn ông ra hồn, chẳng mê bạc cũng mê gái, gom góp cả năm đời tài sản cũng có độc hai gian nhà ngói dột nát và hơn mười lượng bạc, mãi đến đời Thượng Quan Dương Vũ hắn mới may mắn thông qua kì thi ghi chép, sau đó bắt đầu con đường làm quan từ viên lại coi ngục thấp kém nhất, phấn đấu leo trèo cho đến nay cũng trở thành một viên quan chính thức có phẩm có hàm.
Sau khi lên làm tham quân tư pháp, Thượng Quan Dương Vũ không còn cẩn thận từng tí như trước đây nữa, sự sợ hãi đối với nghèo khó và sự cuồng nhiệt đối với tiền tài đã đẩy hắn lên con đường tham ô hối lộ, phủ Trường An bị trên dưới trong triều soi xét từng li từng tý, công việc của hắn lại không dính đến thuế má nên muốn ăn tiền còn khó hơn lên trời, nhưng may thay trong tay Thượng Quan Dương Vũ còn có quân bài luật pháp.
Trong vụ án ngự sử Trương Di Kỳ, hắn không dám đổ oan cho thanh lâu kia nhưng có thể ép được chút bạc từ tay bà vợ nạn nhân hay không là vấn đề đáng cân nhắc, Thượng Quan Dương Vũ híp mắt đánh giá vị phu nhân gầy gò, còn chưa đợi bà ta nổi điên cãi lại thì hắn đã ngoắc ngoắc tay ý bảo đối phương tới gần rồi hạ giọng nói:
– Phu nhân, nhân chứng là hộ vệ trong nhà bà, vật chứng còn để ở nhà sau nha môn, trên thân ngự sử đại nhân vẫn còn mùi son phấn, hơn nữa cái ngày bà dẫn đám đàn bà con gái trong nhà cầm gậy gộc hùng hổ ra ngoài thì quá nửa dân chúng trong thành Trường An đều tận mắt nhìn thấy. Bà nghĩ xem, ngự sử đại nhân chắc chắn không thể vì sợ hãi bà tới thanh lâu bắt kẻ thông dâm nên hốt hoảng không nhìn đường đâm đầu vào xe ngựa mà chết, nói vậy ai mà tin nổi chứ, đúng không?
Ngự sử phu nhân tái mặt, đang định mở miệng mắng chửi thì Thượng Quan Dương Vũ lại mỉm cười, con mắt tam giác híp lại thành hình lỗ vuông xỏ dây trên đồng tiền, hắn thì thào nói tiếp:
– Thật ra bản quan cũng biết ngự sử đại nhân chết một cách quá ly kỳ, quá oan ức, hơn nữa… nói ra điều này thật không hay ho gì nhưng bản quan vẫn phải nói, bà dù sao vẫn phải làm ầm ĩ lên mới ra vẻ trong lòng người nhà mình không có điều đáng thẹn, cũng tránh để người ngoài nói bà tự tay bức tử lão gia, hơn nữa nếu làm ầm ĩ được thì tòa thanh lâu kia sao tránh khỏi phải đền bà một khoản bạc lớn? Ôi, người đã chết rồi thì không thể sống lại, số tiền phủ tuất ít ỏi triều đình cấp phát và bổng lộc của ngài ngự sử để lại có đáng là bao? Người sống có thể cầm bạc trắng trong tay mới là tốt nhất.
Khuôn mặt teo tóp của ngự sử phu nhân lộ vẻ cực kì mất tự nhiên, rõ ràng đã bị Thượng Quan Dương Vũ nói trúng tim đen, bà ta lúng ta lúng túng nửa ngày mới nhìn hắn đầy chờ đợi, thì thầm nói:
– Nếu chuyện này thành công ta sẽ chia cho ngài hai phần.
Dám đem luật pháp ra giao dịch ngay giữa công đường, loại chuyện này nếu để Ngự Sử đài hoặc trong cung biết thì bất kể Thượng Quan Dương Vũ hay ngự sử phu nhân đều khó tránh khỏi kết cục rơi đầu, may mà người trong nha môn phủ Trường An đều sợ cái miệng om sòm của ngự sử phu nhân nên dạt ra xa bằng hết, công đường trở nên vắng vẻ yên tĩnh khác thường nên nàng không sợ người khác nghe thấy.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của ngự sử phu nhân, Thượng Quan Dương Vũ đột nhiên sầm mặt, đập thanh kinh đường mộc(3) xuống đánh rầm rồi quát lớn:
– Con đàn bà lớn mật, nể chồng ngươi là ngự sử ta mới kính ngươi ba phần, không ngờ còn dám đi tìm đường chết!
Tiếng quát này dọa ngự sử phu nhân suýt đứng tim, nét mặt Thượng Quan Dương Vũ dường như được tạo ra bằng những tấm mặt nạ, thay đổi còn nhanh hơn lật tay, soạt một cái đã biến thành thân thiện hòa ái, hắn nói một cách sâu xa:
– Bản quan mắng ngươi cũng vì muốn cứu ngươi thôi, ngươi có biết người đứng đằng sau thanh lâu đó là ai không? Ngươi còn dám có ý nghĩ kiếm bạc từ trong đó, lá gan ngươi cũng quá to rồi!
Ngự sử phu nhân vịn án, run rẩy hỏi:
– Chuyện này… chuyện này… mong ngài chỉ dạy thêm.
Tất nhiên Thượng Quan Dương Vũ không thể nói phủ Trường An chiếm mấy phần cổ phần thực tế trong thanh lâu, hắn chỉ tay lên trời vẻ thần bí rồi thì thào nói:
– Đó là sản nghiệp của Hoàng hậu nương nương.
– Hả? – Nghe thấy bốn chữ hoàng hậu nương nương, ngự sử phu nhân run lẩy bẩy, đầu gối dường như nhũn ra, bà ta hốt hoảng nói – Vậy phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
– Nếu ngươi vẫn nhất định làm to chuyện thì ta không thể đảm bảo danh tiếng của ngự sử đại nhân còn giữ được hay không, dù sao cũng có người nhìn thấy ông ta chạy ra từ thanh lâu, hơn nữa ông ta còn uống say. – Thượng Quan Dương Vũ nhìn nàng, nói giọng chính khí ngời ngời – Ngự sử chơi gái, nếu để trong cung biết thì dù chết vẫn bị lột mất chức quan, triệt bỏ mọi bổng lộc, lúc đó hành động của ngươi mới thực sự là lấy giỏ trúc đan múc nước, phí công dã tràng.
Ngự sử phu nhân sợ hãi hỏi:
– Vậy… vậy phải làm sao cho tốt? Ta không tố cáo nữa có được hay không?
– Vấn đề ở chỗ hiện nay đã quá ồn ào rồi, nhưng chỉ cần người chủ sự bên thanh lâu đồng ý bịt chặt câu chuyện không để truyền vào trong cung, đặc biệt là vị tai mắt đó, thì mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn.
– Khó cũng phải cứu vãn. – Ngự sử phu nhân đã đánh mất khả năng tư duy từ lâu, khuôn mặt tràn ngập vẻ căng thẳng lo lắng, bà ta lại hỏi – Ngài nói ta phải chuẩn bị những gì?
Thượng Quan Dương Vũ mỉm cười, thế là lại có bạc rủ nhau về túi rồi, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể dường như đang nở ra vì khoan khoái, khuôn mặt gầy ốm của vị ngự sử phu nhân dường như dễ nhìn hẳn lên, hắn thầm đắc ý trong lòng: ăn của đàn ông nào có đơn giản như ăn từ đàn bà, ăn của người sống nào có sướng miệng như ăn từ người chết.
Hắn xuất thân nghèo khổ thậm chí có thể nói là đê tiện, tổ tiên không để lại tiền tài, sau lưng không có người chắn đỡ, khuôn mặt sinh ra đã xấu xí, đối với nguyên cáo bị cáo thì bóp nặn tham lam như châu chấu tràn qua cánh đồng, đối với quan trên thì ton hót bợ đỡ đến nỗi da mặt dày hơn cả da mông lợn rừng, tính cách đạo đức không có chỗ nào đáng mê, nhưng chỉ cần ông trời còn chưa phạt hắn thì hắn sẽ kiên quyết sống tiếp cuộc sống xấu xí ấy, đó gọi là trời còn dung ta thì ta còn sống được.
………………………..
Mưa xuân rơi liên miên suốt hai ngày, tình hình kinh doanh trong ngõ 47 vẫn lạnh tanh như bếp lâu ngày không lửa.
Ninh Khuyết không hay biết phủ Trường An có một vị tham quân tư pháp tên là Thượng Quan Dương Vũ, vì hai chữ tham lam khắc trên xương cốt đã tình cờ giải quyết giúp hắn phiền phức nho nhỏ cuối cùng của vụ ám sát ngự sử Trương Di Kỳ, lúc này hắn đang bưng bát mì nóng hổi trên tay, mắt nhìn nước mưa rơi tí tách trên nền đường lát đá, lòng nghĩ tới kì thi vào thư viện đã ở rất gần, nghĩ tới học phí và phí ăn ở đắt đỏ, tâm trạng bỗng nhiên buồn phiền, cảm thấy thời tiết dường như lạnh hơn, tay trái hắn vô thức khép chặt vạt áo.
Tuy hắn lợi dụng cơ hội khiến ông chủ đất thần bí phải miễn một năm tiền thuê, đồng nghĩa với kiếm không được ba trăm lượng bạc, nhưng bạc này không phải bạc trắng ngay trước mắt mà chỉ là con số trên mặt giấy, nếu ông chủ đất không thể trụ nổi trước áp lực từ phía quan phủ hoặc Lão Bút Trai kinh doanh thiếu hiệu quả, vậy con số ba trăm chẳng khác gì số 0.
Nghĩ đến đây, Ninh Khuyết thờ dài, hắn cúi đầu cầm đũa khều khều sợi mì trong bát, đâm vỡ mấy miếng hành, miệng hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn, hai ngày nay ngay cả hứng thú viết chữ hắn cũng không khơi lên nổi huống chi là hứng thú với thứ mì đã ăn đến mòn cả răng này, nhắm mắt lại không cần ngửi cũng biết trong bát có bốn hạt hoa tiêu, ba mươi miếng hành thái lát.
Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, đập xuống mặt đất kêu rào rào, bọt nước văng tung tóe, tầm nhìn càng ngày càng ngắn lại, bức tường bao của kho chứa Thanh Vận Ti bộ hộ cũng sắp không thấy rồi, Ninh Khuyết bưng bát mì ra trước cửa rồi ngồi xuống, vừa ngắm mưa vừa tiếp tục ăn.
Bỗng hắn ngẩng đầu nhìn về bên phải.
Một người đàn ông độ tuổi trung niên cầm ô xuất hiện ngay trước cửa Lão Bút Trai, những giọt mưa hung dữ quất ngang dọc làm tấm áo xanh trên mình hắn bị ướt quá nửa, vỏ thanh kiếm đeo bên hông cũng lốm đốm nước, đúng là ông chủ đất đã miễn cho Ninh Khuyết một năm tiền thuê nhà.
Vạt áo xanh bị nước mưa làm ướt sẫm màu hẳn lại, nhìn hơi nhếch nhác, nhưng rất kì diệu, người trung niên lại không gây ra bất cứ cảm giác nhếch nhác nào, hắn giương ô đứng lặng lẽ trước cửa nhìn cơn mưa giăng giăng, vẻ mặt bình thản tựa như đang ngắm một vùng trời đầy hoa đào và nắng đẹp.
Ninh Khuyết ngửng đầu nhìn hắn rồi lại cắm cúi ăn mì, không nói một câu.
Một lúc lâu sau, người trung niên phá vỡ không khí im lặng, hắn cúi đầu nhìn Ninh Khuyết, cười nói:
– Mì thơm quá.
Ninh Khuyết vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất đáp lại:
– Ăn nhiều quá rồi thì mì có thơm mấy vị cũng chỉ đến thế.
– Ta chưa ăn bao giờ.
– Tuy ngươi đã miễn cho ta một năm tiền thuê nhưng ta không có ý định mời ngươi ăn uống.
– Ta thích chữ ngươi viết ra.
Người trung niên chuyển đề tài cực nhanh tựa như nước mưa trước mắt hai người, không thấm được qua mặt ô liền thuận thế chảy xuống, từ điểm đó có thể nhận ra đây là một người hàng ngày quen thói ra lệnh, hơn nữa còn không cho phép thuộc hạ nghi ngờ mệnh lệnh của mình.
– Ta cũng thích.
– Viết rất đẹp.
– Ta biết chữ do ta viết luôn rất đẹp.
Người trung niên cười cười, nói tiếp:
– Bên trong mỗi con chữ đều tràn đầy ý giết chóc, ta rất hiếm khi gặp được người có mùi vị giết chóc nặng nề như thế.
Ninh Khuyết lặng yên cúi đầu nhìn trân trối bát mì trong tay, một lúc sau chợt hỏi:
– Tối nay phải chăng ngươi định đi giết người?
Người trung niên cảm khái đáp:
– Đúng vậy, trời có thể dung ta nhưng người không thể dung ta, ta đây đành phải giết người.
…………………………………
Chú thích:
(1) Kinh triệu doãn: chức quan đứng đầu kinh thành, tương tự chủ tịch thành phố Hà Nội hay thị trưởng Washington DC.
(2) Ngỗ tác: người chuyên khám nghiệm tử thi ngày xưa, tương tự bác sĩ pháp y ngày nay.
(3) Kinh đường mộc: khúc gỗ mấy ông quan xử kiện ngày xưa khoái đập để ra oai hoặc cắt lời nguyên cáo bị cáo bên dưới, xem Bao Công thấy ông này đập suốt, không biết tiếng Việt dịch ra thế nào đành để yên, dốt lịch sử khổ thế đấy