Hồng Liên đôi con ngươi tròn đẹp long lanh lên nhìn Bạch Dạ nói “Vậy ngươi tham gia cùng ta đi, ở yến hội ta cũng không thích mấy bọn tiểu thư nịnh nọt đó.” sau đó bày ra bộ dáng kiên định “Nếu như Bạch Tố Tố dám làm gì ngươi, ta sẽ tấu cho ả một trận!”
Đối với tính cách của Hồng Liên, Bạch Dạ cũng không thể làm gì được. Cô nàng này mặc dù kiêu kì, ngạo mạn là thế nhưng lại đối xử rất chân thành với những người thân yêu. Cô cũng không phải là một người thiển cận* mà nghe lời xằng bậy của người khác. Người như vậy, lí do gì mà nàng lại ngại kết giao chứ?
*thiển cận: ý nói tầm nhìn hạn hẹp, không phân xử được đúng sai.
Hồng Liên vô cùng yêu thích Bạch Dạ, mà cũng là Bạch Như Nguyệt. Có lẽ vì thân phận cao quý, nên gặp qua không ít người mang bộ mặt giả tạo, những âm mưu, tranh đấu Hồng Liên không phải không trải qua. Nên khi thấy một người có tâm địa đơn thuần, thiện lương như đóa sen trắng Bạch Như Nguyệt. Cô nương bé nhỏ giống như tia sáng thuần khiết, thanh cao giữa chốn đám đông tàn bạo, đầy rẫy những mưu mô.
Bảo Hồng Liên là “ác nữ”? Không sai! Nhưng nếu không trở nên mạnh mẽ thì sẽ bị vùi dập giống như là Bạch Như Nguyệt.
Nếu như Hồng Liên lựa chọn hóa thân thành ác nữ để bảo vệ bản thân cũng như những người quan trọng với mình. Thì Bạch Như Nguyệt lại lựa chọn việc sống với đúng bản chất của mình, lựa chọn việc giữ lại những gì mà người mẹ quá cố mong muốn ở nàng, sự tốt đẹp và bình an.
Bạch Dạ xuyên qua, chiếm lấy thân thể của cô nương xấu số mà đáng thương này, cũng có chút áy náy. Vì thế nàng mới quyết định thay Bạch Như Nguyệt đòi lại công bằng.
Có lẽ ở một nơi nào đó, Bạch Như Nguyệt và nương của nàng đã được đoàn tụ và ra đi thanh thản, vứt hết tất thảy mọi thứ tầm thường ở trần thế.
“Vậy quyết định nha, 3 ngày sau ta sẽ tới đón ngươi!” Hồng Liên vui vẻ nói rồi xoay người rời đi mất.
_____
Tại Tàng Vân Sơn, đêm khuya thanh vắng, ánh trăng dần xuất hiện trên đỉnh trời, gió nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương hoa nhài dịu nhẹ. Một bóng đen lướt qua dãy núi, nam nhân liếc mắt một lúc, cảm thấy kì quái suy nghĩ “Kết giới nơi này, đâu mất rồi?”
Hắn giống như trong lòng có quỷ vội vàng tiến vào sâu trong khu rừng. Tên này hành tung quỷ dị, nhìn không ra mục đích của hắn là gì. Chỉ thấy hắn đi tới một địa điểm tại đó, nhìn chằm chằm vào đống củi đã tàn. Tay hắn nắm chặt thành một đoàn.
Hơi thở của nàng…..hoàn toàn biến mất khỏi Tàng Vân Sơn.
Tại sao? Rõ ràng….đã bảo hãy đợi ta…..
Hắn nhớ đến người con gái đó, ân nhân của hắn.
“Bạch Dạ, rốt cuộc, nàng đang ở nơi nào?”
Nếu như lúc đó, hắn không vội vã từ biệt, thì ít nhất hắn còn có thể biết nàng đi tới nơi nào. Nhưng bây giờ, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảm thấy bản thân thật ngốc! Mà còn tự nghi ngờ bản thân, tại sao lại để ý đến một cô gái đến như vậy? Lại còn là một hài tử chưa trưởng thành!
Nhưng biết làm sao được, trong tâm trí hắn lúc này toàn là hình bóng của nàng.
Bạch Dạ? Họ Bạch sao?
“Hắc Nhất!” Vệ Thiên Sát âm thầm hạ lệnh “Mau đi tìm một cô gái họ Bạch, khoảng 15 tuổi! Trong thời gian nhanh nhất tìm ra, nếu không, mang đầu tới gặp ta!”
Hắc Nhất trở nên khó hiểu, chủ nhân bị làm sao vậy? Tự dưng đòi tìm một cô gái, lại còn là một hài tử nữa. Trước giờ chưa thấy chủ nhân như vậy bao giờ! Nhưng hắn đâu dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, không là cái mạng của hắn sẽ bay chưa đầy một khắc.
“Là!”
Bạch Dạ, ta sẽ tìm ra nàng sớm thôi! Nói xong hắn giống như một cơn gió, biến mất trong màn đêm.
Trong khi đó, Bạch Dạ ở phủ tướng quân, không hiểu lí do hắt xì một cái, hình như có ai đó nhắc tới nàng, mà có thể là ai chứ? Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ cây nến bên cạnh. Giờ này rồi mà Bạch Dạ vẫn còn thức, có vẻ như là đang xem y thư.
Thu Ly chầm chậm bước tới bên, lấy một cái chăn mỏng choàng lên cho Bạch Dạ nói “Đêm lạnh, tiểu thư đừng mặc mỏng manh như vậy!” sau đó quay sang đắp thêm chăn cho hai con thú đang ngủ say giấc trên giường.
“Mấy viên đan dược lần trước bán được chứ?”
Thu Ly kể lại, khá là vui mừng nói “Mấy người ở chợ đen bảo rằng tu luyện giả ai nấy đều tranh nhau đan dược, nhiều người không tiếc bỏ ra số lượng rất lớn bạc để mua 1 viên Tứ phẩm. Bạc họ đã gom hết lại, chỉ chờ ngày tiểu thư tới lấy thôi!”
Bạch Dạ lộ ra biểu cảm hài lòng “Không tệ, không tệ!” với cái đà này, chẳng mấy chốc nàng sẽ còn giàu hơn cả hoàng đế mất.
“Nói với bọn họ, mai ta sẽ tới!”
“Em biết rồi!”
Bạch Dạ từ trong ngăn kéo hộc tủ, lấy ra một lọ dược.
“Đó là gì vậy tiểu thư?”
Nàng hơi nhếch khóe miệng nói “Căn cơ dược!”
“Là loại dược gì vậy tiểu thư? Nghe có vẻ cao siêu a!”
“Căn cơ dược khi dùng sẽ giúp cho gân cốt trở nên cứng chắc, không chỉ mạnh gấp 4 lần người bình thường, mà còn khiến cơ thể hấp thụ lượng linh khí lớn hơn, tăng khả năng tấn chức. Tuy nhiên nó không kéo dài được quá 5 tiếng, chỉ dùng được nhất thời thôi. Nhưng cũng đủ để mấy bọn tu luyện giả đánh nhau sứt đầu mẻ trán để có được nó rồi!” Bạch Dạ ánh mắt sâu thẳm nhìn lọ Căn cơ dược, kiếp trước trong một lần làm nhiệm vụ, đã vô tình nhặt được một quyển sổ ghi chép về các loại dược tề. Ban đầu nàng chỉ là xem qua cho vui, nhưng cũng đã kịp ghi nhớ tất cả chúng.