*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chính là anh!
Người đàn ông mà đêm hôm đó… cô đã cứu!
Lần này, cô nhất định không nhìn lầm!
Lúc đầu cô luôn cảm thấy Phó Quân Bác
giống với người đàn ông mà cô đã cứu đêm đó,
nhưng lúc này, người đàn ông trước mặt cô mới
chính là người đó.
Nặc Kỳ Anh nằm mơ cũng không ngờ được cô
sẽ gặp anh ở một nơi như vậy.
Nghe Đường Vãn Kiêu nói, những người có
thế vào được câu lạc bộ Dạ Mị đều là người giàu
có.
Người này lẽ nào không phải quân nhân hay
cảnh sát sao? Sao anh ấy lại đến một nơi như thế
này?
Xem ra, thân phận của người đàn ông này
quả thật giống như lúc đó cô suy tưởng ra, không
hề đơn giản!
Thật ra, trong đầu Nặc Kỳ Anh luôn luôn tin
đó chính là anh, bởi vì cô mong mình có thể được
người tốt cứu khỏi tay Quách Dụ.
Nhưng thật tế, trong lòng cô cũng không
chắc chắn, người đàn ông trước mặt này rốt cuộc
có phải là anh hay không.
Suy cho cùng cũng chỉ là tam diện chi duyên,
anh lại nhiều lần thay đổi phong cách, khiến cô
hoàn toàn không biết được rồt cuộc bộ dạng nào
mới là diện mạo thật của anh.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười bất lực.
Trong mắt Phó Quân Tiêu chỉ nhìn thấy
Quách Dụ đang ôm Nặc Kỳ Anh vào lòng, hai
người trông rất tình cảm.
Phó Quân Tiêu thật sự không ngờ Tô Hoài
Lan lại là loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy!
Không yên phận ở nhà làm “lãnh thái thái”
của anh, gạ gâm những vệ sĩ trong nhà không nói
đi, vậy mà còn chạy ra đây quyến rũ dụ dỗ!
Vừa nghĩ đến điều này, tôn nghiêm đàn ông
của anh bị cô ta quét sạch rồi, Phó Bắc Tiêu vô
cùng tức giận.
Nặc Kỳ Anh tưởng rằng đã nhìn thấy được hi
vọng, chớp mắt, chỉ nhìn thấy trên gương mặt
tuấn mỹ ấy của Phó Quân Tiêu lọ ra một nụ cười
khinh bỉ khó mà cảm nhận được.
Hàn Mậu Tinh thấy Phó Quân Tiêu lạnh lùng
nhìn người phụ nữ đó, vô thức hỏi: “Cậu tư, cô gái
này là chị dâu sao?”
Nghe thấy Hàn Mậu Tình hỏi như thế, ngay cả
Quách Dụ cũng bắt đầu căng thẳng.
Xem ra thân phận người đàn ông này không
hề bình thường, lỡ như, người đàn ông đó quen
biết cô gái này, thì mọi chuyện phiền phức rồi đây.
Khi Nặc Kỳ Anh dùng ánh mắt tràn đầy hi
vọng nhìn Phó Quân Tiêu, bầu không khí yên lặng
này khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh:
“Không quen biết.”
Không quen biết…
Ba chữ này khiến trái tim Nặc Kỳ Anh vô cùng,
xem ra, cô đã nhận nhâm người. Người đàn ông
trước mặt này không phải là người cô đã cứu đêm
hôm đó.
Phó Quân Tiêu và mấy người bạn của anh
xoay người bỏ đi, lúc này, Quách Dụ như được thở
phào nhẹ nhõm.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy cơn chóng mặt ngày
càng lợi hại, muốn mở miệng nói chuyện cũng rất
khó khăn, nhìn thấy Phó Quân Tiêu và bạn anh
sắp rời khỏi, cô dồn hết sức lực cuối cùng, yếu ớt
nói lên: “Cứu… Tôi…
Cô nói xong, nhưng vẫn không nhìn thấy Phó
Quân Tiêu quay đầu lại, cô không kìm được mà rơi
nước mắt.
Nặc Kỳ Anh chỉ cảm thấy mặt mày choáng
váng, cả người mất sức, cơ thể nóng bừng một
cách bất thường, sức nóng cuồng nhiệt khó tả lan
dần trong cơ thể cô.
Quách Dụ thấy vậy liền ôm Nặc Kỳ Anh lên
khỏi mặt đất.
Sức chịu đựng của người phụ nữ này đúng là
mạnh mẽ, cho cô uống thuốc mê mạnh như vậy
– ——————-