*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quách Dụ nghe được lời này của Tô Hoài Lan
liền cảm thấy hứng thú vô cùng đứng dậy đi đến
ngôi bên cạnh cô ta..
“Mợ Phó, nói ra nghe thử xem nào?”
“Cô gái trên sân khấu, vừa nhìn thì đã biết vẫn
chưa tốt nghiệp, không biết gì đến thế giới bên
ngoài. Anh đường đột bảo cô ta bồi rượu như vậy,
cô ta đương nhiên không chịu rồi. Cho nên, anh
phải mềm dẻo hơn mới được!” Tô Hoài Lan mỉm
cười nói.
Ngay cả Trân Cẩm Thu ngồi bên cạnh bỗng
chốc cũng cảm thấy có hứng thú, không kìm
được xen vào hỏi: “Hoài Lan, mau nói ra nghe
thử!”
Tô Hoài Lan mỉm cười đầy ẩn ý, khêu khêu
ngón tay ra hiệu cho Quách Dụ và Trần Cẩm Thu
ghé tai sát lại.
Sau khi Nặc Kỳ Anh hát xong bước xuống sân
khấu thì nhận được một bó hoa hồng tươi của
nhân viên phục vụ.
Trên bông hồng còn có một tấm thiệp: Tạ
Liên, giọng ca của cô đúng là rất hay! Cố gắng lên!
Nặc Kỳ Anh nhìn dòng chữ trên tấm thiệp,
khóe miệng khẽ cong lên, ở bên ngoài có thể
nhận được sự cỗ vũ của ngươi khác khiển cô cảm
thấy như được an ủi.
Lục này, Quách Dụ bưng hai ly rượu đi về phía
Nặc Kỹ Anh.
Cùng lúc đó, Phó Quân Bác và mấy người bạn
của anh ta cũng đi vào câu lạc bộ Dạ MI.
Khi Phó Quân Bác nhìn thấy Nặc Kỳ Anh,
chuẩn bị đi tới chào hỏi thì nhìn thấy một người
đàn ông nho nhã lịch thiệp xuất hiện bên cạnh cô,
anh ta bèn dừng lại.
“Quân Bắc, nhìn cái gì thế? Đi, chúng tôi vì
chúc mừng cậu trở thành tổng giám đốc của
công ty Địa Trí, nên đã đặt sẵn phòng rôi!” Bạn
thân Tiền Thừa Tuấn vỗ vai anh ta nói.
Phó Quân Bác hoàn hồn lại, gật đầu.
Tiền Thừa Tuấn lại xúc động nói: “Cô gái khi
nãy hát cũng không tệ đấy chứ! Trước đây chưa
từng gặp qua, chắc là người mới đến chăng!”
“ỪI” Phó Quân Bác nhàn nhạt đáp lại, vẻ mặt
trâm ngâm đi bên cạnh Tiền Thừa Tuấn.
Dư quang lờ mờ nhìn thấy Nặc Kỳ Anh đang
cười người đàn ông đó cười cười nói nói. Trong
lòng bồn chồn, tại sao cô lại đến nơi này hát?
Chân của cô không phải đang bị thương sao?
Ban ngày còn ở trước mặt anh ta giả bộ đáng
thương, đến tối thì lại tới câu lạc bộ quyến rũ con
trai của thị trưởng.
“Cậu Quách, tôi cảm thấy rất vui vì cậu đã
thích giọng hát của tôi, nhưng bó hoa này, tôi
không thể nhận được” Sau khi biết người tặng bó
hoa này cho cô là Quách Dụ, Nặc Kỳ Anh khéo léo
từ chối.
Tô Hoài Lan nói, cô gái này rất có thiện cảm
với những người đàn ông phong độ lịch lãm.
Thể nên Quách Dụ quyết định đóng giả thành
một công tử tao nhã hiền lành để được làm quen
với cô.
“Tạ Liên, tôi không có ý gì khác. Chỉ là cảm
thấy giọng hát của cô rất hay, cho nên mới tặng
hoa cổ vũ cho cô thôi!” Quách Dụ nói.
Nặc Kỳ Anh nhìn Quách Dụ, nhìn thấy anh ta
mặc một bộ âu phục màu lam nhạt, đầu tóc được
chải gọn gàng, áo mũ chỉnh tê, diện mạo đàng
hoàng, nên đành chấp nhận lời cổ vũ này của anh
ta.
“Cảm ơn” Nặc Kỳ Anh mỉm cười dịu dàng,
nhận lấy bó hoa hồng.
Sau đó Quách Dụ đưa ly rượu cho Nặc Kỳ
Anh: “Nào, chúng ta cùng nâng ly nhé!”
“Không, tôi không biết uống rượu.” Nặc Kỳ
Anh từ chối.
Quách Dụ cười khanh khách: “Đây không phải
rượu, chỉ là đồ uống, cô hát ở trên sân khấu lâu
như thế chắc cũng đã khát rồi? Nào, thử một
miếng đi, rất ngon đấy”
Nói đến khát, Nặc Kỳ Anh thực sự cảm thấy
có hơi khát. Cô hoàn toàn không nhận ra Quách
Dụ là loại người tiểu lý tàng đao, dưới sự dụ dỗ
– ——————-