Nói xong cầm điện tho. xoay người nhìn Diệp Lâm: “Cô gái, tên con là gì? Bác sẽ quay về nói với em gái bác, cô ấy cũng là một nghệ sĩ trang điểm nổi tiếng quốc tế đó…”
Diệp Lâm gật đầu: “Thưa bác, bác cứ gọi con Diệp Lâm là được”
“Được rồi, bé, tạm bi Nhìn bóng lưng kia rời đi, Diệp Lâm nhoẻn miệng cười, hạnh phúc hay bất hạnh của một người không nằm ở lời nói hay quần áo của họ, mà là ở trong ánh mắt của họ, đã ở độ tuổi như thế này rồi, nhưng vẫn có một tính cách trẻ con. Cô nghĩ, người phụ nữ này ắt hẳn là ở nhà có một người đàn ông rất chiều chuộng bà ấy.
Trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, cô cũng có được một người đàn ông chiều chuộng mình giống như vậy.
“Chị Diệp, chị có hẹn trang điểm cho cô Amy lúc hai giờ chiều, lúc nào chị xuất phát? Tôi sẽ gọi cho chị một chiếc xe.” Thấy cô đi ra, Ngũ Vịnh Thi đã nghênh đón.
“Ừm, không cần đâu, tôi sẽ về nhà và tự bắt xe!” Hôm nay là đám cưới của Sở Tịnh Khuynh và Amy, họ nhiều lần nhấn mạnh là phải đưa Diệp Minh Tuyền đến.
Nhắc tới Amy, sau này Diệp Lâm cũng mới biết, thì ra ba của Amy buôn bán vũ khí ở nước ngoài, ông có uy tín cao cả ở xã hội trong tối lẫn ngoài sáng.
Cô ấy và Sở Tịnh Khuynh quen biết nhau khi đi du lịch nước ngoài.
Amy đối với Sở Tịnh Khuynh là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, quấn lấy cha cô, ép cha cô đưa cô đến nhà họ Sở cầu hôn.
Nhà họ Sở cũng là một dòng họ lớn, không sợ uy quyền của cha Amy, nhưng mà, sau khi tiếp xúc phát hiện cô gái Amy này có thể là do lớn lên ở nước ngoài, tính cách cực kỳ thoải mái, nhưng lòng dạ thì rất tốt bụng, sau đó nhà họ Sở lại thấy Sở Tịnh Khuynh nhiều năm không yêu đương, cũng không có ý định phản đối, tự chủ trương chấp nhận Amy làm con dâu nhà họ Sở.
Lúc đó, cô đang ở thành phố S, Sở Tịnh Khuynh lo lắng cho cô, thường xuyên chạy về phía bên kia, có một lần Amy phát hiện ra, đi theo sau đến thành phố S.
Lúc cô mang thai ba tháng, trên đường đi khám thai trở về, gặp mấy tên côn đồ, thấy cô khá xinh đẹp thì nảy ra ý đồ xấu.
Đến khi cô đã bất lực, cô thấy một người phụ nữ, đi giày cao gót, hai tay đưa lên đưa xuống, động tác còn chưa kịp nhìn rõ thì mấy tên côn đồ kia đã bị đánh đến phải bò xuống.
Sau đó, người phụ nữ nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động ra và xem xét cô ấy.
Sau đó, khi Sở Tịnh Khuynh chạy tới, cô mới biết thì ra đây chính là vị hôn phu của cô, cũng hiểu vì sao lúc trước lần đầu tiên Ninh Nhất Phàm gặp Sở Tịnh Khuynh lại muốn anh ta tránh xa cô một chút, người này xuất thân cũng không tâm thường.
Trong những năm qua, nếu Sở Tịnh Khuynh giúp đỡ cô rất nhiš mà không cần báo đáp lại, thì sự thấu hiểu và độ lượng của Amy mới chính là mấu chốt.
Ba của Amy rất hào phóng, có rất có tiếng tăm trong vùng, hôm nay con gái của ông ta kết hôn, cảnh tượng này trước giờ chưa từng có.
“Mẹ, mẹ đi với dì Amy, con đi tìm thứ gì đó để ăn” Diệp Minh Tuyền nói khi tới nơi.
“Diệp Minh Tuyển, hôm nay rất nhiều người, con không thể đi một mình như vậy được.” Diệp Lâm không buông tay.
“Mẹ ơi, mẹ nghĩ con là mẹ sao? Hơn nữa, ở chỗ của dì Amy, ai dám bắt cóc con chứ?” Nói xong, nhất quyết đẩy Diệp Lâm ra, thân hình nhỏ nhắn của cô bé chạy đi mất.
Diệp Lâm nhíu mày.
“Chị Diệp, lát nữa em sẽ nhờ người để ý đến con bé, con bé Tiểu Mặc rất lanh lợi và cẩn thận, chị không cần quá lo lắng” Amy đứng ở cửa nói.
Diệp Lâm gật đầu, xoay người: “Em ngồi xuống đi, để chị trang điểm cho em!”