Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 210



Buổi chiều, Ngũ Vịnh Thi gọi điện thoại cho cô, có nghĩa là người đến giữa trưa đã đi rồi, nguy cơ hẳn đã được giải quyết.

“Chị Diệp, khách mời hôm nay đã ở bên trong chờ cô.” Hôm nay là đám cưới của Amy và Sở Tịnh Khuynh, cô bảo Ngũ Vịnh Thi sắp xếp một người trang điểm.

Thay quần áo làm việc, đeo khẩu trang, cô đi vào trong phòng làm việc, sau khi bước vào, chỉ thấy người phụ nữ đó đang chơi game, không thể nhìn rõ diện mạo.

*Xin chào, thưa bác, cháu là Diệp Lâm, hôm nay phụ trách trang điểm cho bác” Diệp Lâm kéo khẩu trang xuống cảm, người phụ nữ trung niên trước mặt lại không giống những vị khách trước đây, đến tìm cô trang điểm dường như đều là vì muốn nhìn xem người trong truyền thuyết trông như thế nào, bà ấy vẫn dán mắt vào điện thoại di động của bà ấy, cũng không ngẩng đầu lên, bà ấy xua tay: “Không có yêu cầu gì đâu, con trang điểm cho bác thành gái trẻ là được rồi”

Gái… gái trẻ? Diệp Lâm nhíu mày, đánh giá người phụ nữ trước mặt, không thể không thừa nhận bà ấy tu dưỡng nhan sắc rất tốt, sức hút vẫn còn, dáng người cũng rất tốt, thế nhưng dù có tốt thế nào đi nữa thì thần thái đó cũng có thể nhìn ra được, ít nhất cũng khoảng năm mươi tuổi rồi.

Bà ấy nói rằng không có yêu cầu, lại bảo cô trang điểm thành gái trẻ? Ở tuổi này, gái trẻ? Có biết là yêu cầu này quá cao không hả? Chẳng trách những người phụ nữ chỉ dùng điều này để đánh giá có nên giữ cô không.

“Thấy cô nửa ngày không có động tĩnh gì, người phụ nữ đó thu điện thoại di động trên tay, ngẩng đầu, nhìn Diệp Lâm: “Thế nào, có vấn đề gì không?”

Diệp Lâm hơi rũ mắt xuống, đối diện với đôi mắt trong sáng của bà ấy, ở độ tuổi này mà vẫn còn giữ được đôi mắt trong sáng như vậy, cô không khỏi thán phục trong lòng, bà ấy nhất định là một người phụ nữ rất hạnh phúc đúng không? Nếu không ở độ tuổi này, trải qua đủ loại vui buồn trong cuộc đời, không thể nào giữ được ánh mắt trong sáng như vậy.

“Phu nhân, bác nhất định là một người cực kỳ hạnh phúc.” Cô muốn nói những điều cô suy nghĩ trong lòng, bên này, đối với yêu cầu hai chữ “Gái trẻ” của bà ấy, cô ngay lập tức đã có ý tưởng.

Mở hộp trang điểm, thu lại nụ cười trên mặt và bắt đầu làm việc.

Hà Như Vân gật đầu: “Đúng vậy, chồng bác đối xử với bác rất tốt, bác có một đứa con gái, có một đứa con trai, đều rất xuất sắc, bác còn có một đứa cháu trai đáng yêu, chà, bác cũng cảm thấy rất hạnh phúc” Cách nói chuyện của bà ấy rất yểu điệu, ở độ tuổi đã lớn như vậy, người bình thường nếu nói như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy không phù hợp với tuổi tác, nhưng mà những lời mà bà ấy nói ra thì Diệp Lâm chỉ cảm nhận được sự hạnh phúc.

Đường nét trên khuôn mặt của bà ấy rất đẹp, về cơ bản không cần trang điểm nhiều, cho nên Diệp Lâm đã phủ phấn màu gần với màu lông mày vào khoảng giữa hai lông mày của bà ấy, sau đó dùng phấn mắt màu nâu nhạt để trang điểm mắt, cuối cùng, chấm phấn mắt màu.

vàng nhạt vào bầu mắt, phấn mắt với ánh nhũ có tác dụng giảm tuổi tác rất tốt.

Sau đó, chuốt mi, đánh phấn mắt và thoa son hồng bóng trong suốt lên môi.

Cô duỗi thẳng mái tóc uốn xoăn nhẹ của bà ấy bằng nẹp và buộc tóc đuôi ngựa cao, tuy thiếu đi vài phần duyên dáng và sang trọng nhưng lại có phần mạnh mẽ hơn.

Đứng thẳng người lên, cô xem xét kỹ càng, phát hiện ra không có vấn đề gì, cô lấy gương trang điểm ra, đưa cho Hà Như Vân.

“Bác ơi, bác xem thử, như này được chưa ạ?”

Hà Như Vân cầm lấy gương, hờ hững liếc nhìn, sau đó hai mắt sáng lên, đứng dậy, xoay người trước gương trang điểm lớn: “Chao ôi, quả nhiên danh bất hư truyền. Bạn bác đã nói về con rất nhiều, nói tay nghề con rất tuyệt, đúng là không tệ, không tệ-”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.