– Nhược Giai ơi Nhược Giai mày cuối cùng cũng rơi vào tay của tao.
Thẩm Nhược Lệ đắc ý nhìn Nhược Giai đang bị trói dưới sàn.
Phụ nữ mang thai rất sợ lạnh, cư nhiên Thẩm Nhược Lệ lại đối đãi với cô như vậy.
Không những dưới đất lạnh lẽo mà cô còn bị nhốt ở một căn phòng tăm tối, ẩm ướt, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.
– chị muốn làm gì tôi ?
Thẩm Nhược Lệ cười lớn.
Ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay bóp chặt cằm cô.
– mày nói xem, tao có thể làm gì được mày ? Nếu mày đoán đúng thì tao sẽ suy nghĩ lại thả mày đi. Thế nào ?
Nhược Giai phun nước bọt vào mặt của Thẩm Nhược Lệ.
Dùng ánh mắt khinh bỉ nói.
– chị nghĩ tôi còn là đứa ngốc để chị lừa à ?
Thẩm Nhược Lệ tức giận, đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt của cô.
– con khốn kiếp ! Mày lại dám nhổ nước bọt vào mặt tao ?
Nhược Giai nhếch mép cười.
– chị là cái thá gì mà tôi không dám ?
Thẩm Nhược Lệ đứng dậy, tiến lại bàn gần đó lấy khăn lau sạch gương mặt của mình.
– mày chẳng qua là nhờ có gương mặt giống với tao mà câu dẫn được Sở Dịch. Vậy thì tao dứt khoát hủy đi nó, để xem đến lúc đó hắn ta có còn yêu mày nữa hay không.
Thẩm Nhược Lệ bước về phía cô, trên tay còn cầm theo một chai nước chứa chất lỏng màu trắng.
– chị …chị muốn làm gì ?
Thẩm Nhược Lệ một lần nữa bóp chặt lấy cằm của cô.
– mày nói xem, tao sẽ làm gì mày khi trên tay tao cầm là axit ?
Nhược Giai cũng đoán được đó là axit.
Cô có chút lo sợ.
– tao chính là thích ánh mắt sợ hãi này của mày. Mày có biết những gì tao cố gắng có được đều bị mày dễ dàng cướp đi hay không ? Mày có biết người đàn ông đó tao yêu hắn ta thế nào không ? Cuối cùng thì sao ?
Thẩm Nhược Lệ nở một nụ cười đau khổ.
– cuối cùng hắn ta lại vì một đứa con hoang như mày câu dẫn, còn bỏ rơi tao. Mày nói xem, tại sao mày lại xuất hiện chứ ?
– nếu không phải chị kêu người diễn kịch hãm hại tôi thì chị có cần phải rơi đến mức đường này không ? Nếu không phải vì sự ác độc của chị thì chị có bị trời hại không ? Chị tưởng rằng chị cho người bắt cóc chính mình, sau đó thì đổ tội cho tôi sẽ xong xui. Nhưng ai ngờ được thắng xe tên đồng bọn của chị lại bị hỏng khiến cho chị rơi xuống núi. Tất cả những gì tôi có và những gì chị đã mất đều là do một tay chị ban cho. Có trách là trách chị quá ác độc với bản thân của mình.
Cảm xúc của Thẩm Nhược Lệ lúc này bị lẫn lộn.
– mày im đi ! Tất cả đều là tại mày, tại sự xuất hiện của mày đã cướp đi những gì tao đã có. Là tại con khốn như mày ban cho !
Thẩm Nhược Lệ bắt đầu không khống chế được bản thân nữa rồi.
Cô ta mở nắp chai ra.
Nhược Giai bắt đầu lo sợ.
Sở Dịch còn không đến thì cô thật sự xong đời mất thôi.
Phía bên ngoài, Sở Dịch một mình đến Hà gia tìm người.
– ôi, là ngọn gió nào thổi ông chủ Sở đến đây vậy ?
Hà Bảo vừa nhìn thấy anh liền buông lời châm chọc.
– Bảo Gia thật biết nói đùa. Tôi để không đến tìm ngài nếu như không có chuyện.
Hà Bảo không nghĩ Sở Dịch sẽ đến một mình vì dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta.
Đến một mình chính là tự chui đầu vào lưới.
Người đa mưu nhiều kế như Sở Dịch sẽ không đến nếu như chưa tính đường lui trước cho mình.
– tôi có một cuộc giao dịch muốn trao đổi với ngài. Ngài đảm bảo sẽ đồng ý.
Hà Bảo nhìn sắc mặt vô cùng kiêu ngạo của Sở Dịch liền cảm nhận được luồn nguy hiểm.
– cậu nói nghe thử xem !
Hà Bảo thăm dò trước, xem Sở Dịch muốn làm gì.
– tôi cần một người, người đó ngài có thể đáp ứng được.
Hà Bảo ngay lập tức nghĩ đến Nhược Giai đang bị nhốt ở dưới hầm.
– người cậu muốn e rằng tôi…
– tôi còn chưa nói là ai mà. Sao ngài lại chắc chắn là không có ?
Hà Bảo không đoán được hồ lô của Sở Dịch đang chứa thuốc gì.
Nhìn dáng vẻ không hề lo lắng hay sốt ruột cho an nguy của Nhược Giai.
– tôi muốn Thẩm Nhược Lệ.
Hà Bảo kinh hỉ một phen.
– cậu lấy gì để đổi ?
Đã muốn người của ông ta thì nhất định thứ mà Sở Dịch nắm trong tay phải có tính uy hiếp với ông ta.
– cả sự nghiệp mà ông gầy dựng.
– cậu đang uy hiếp tôi ?
Hà Bảo không tin trong tay của Sở Dịch có chứng cứ bắt ông ta.
– ngài chính là Bảo Gia đúng không ?
Phía bên ngoài xuất hiện một đám cảnh sát.
Thuộc hạ của Hà Bảo cũng không dám ngăn cản.
– các ngài tìm tôi có chuyện gì ?
Hà Bảo là người có địa vị nhất định trong giới hắc bạch lưỡng đạo, người có thể bắt giam được ông ta là số ít chỉ có thể đếm trên ngón tay.
– chúng tôi nhận bằng chứng ngài cấu kết với khủng bố nước ngoài, còn buôn bán lậu ma túy và vũ khí gây uy hiếp nghiêm trọng đến đất nước. Cho nên chúng tôi buộc phải bắt ngài. Mời ngài hợp tác, theo chúng tôi về sở.
Vị cảnh sát này chẳng ai khác là Triệu Tâm.
Triệu Tâm đặt còng lên tay của Hà Bảo rồi đưa đi.
– anh mau đi cứu chị dâu. Em sợ muộn một chút…
Sở Dịch vẫn rất bình thản xem như không có chuyện gì lớn xảy ra.
” có lẽ cô ấy đang ở dưới hầm của Hà gia. ” Bông tai mà Sở Dịch đang đeo phát ra tiếng nói của Thiết Âm.