Triệu Tâm nhìn thấy sắc mặt và thái độ của Sở Dịch một chút khẩn trương cũng không có liền nghi ngờ.
– lão Sở, cô gái bị bắt kia thật sự là chị dâu sao ? Sao anh lại…
” rốt cuộc cái hầm nằm ở đâu ? ” Sở Dịch đã cho người lục tung cả Hà gia nhưng vẫn không biết Nhược Giai bị nhốt ở đâu.
Đến cả hầm gì mà Thiết Âm nói bọn họ cũng không nhìn thấy.
” tôi chỉ biết nó ở hầm hay mật thất gì đó trong Hà gia. Còn vị trí chính xác anh tự tìm đi ! “
Nếu không phải Thiết Âm chỉ đạo qua loa thì Sở Dịch nhất định sẽ lôi cậu ra đánh trước rồi mới tính tiếp.
~
– mày đi chết đi, con khốn !
Thẩm Nhược Lệ cầm dao nhọn lao đến phía của Nhược Giai.
Cô ta nhắm vào là cái thai của cô.
– haha… Nghiệp chủng của mày và hắn ta cuối cùng cũng chết trong tay tao thôi.
Thẩm Nhược Lệ đâm xong còn rút dao ra.
– sao ? Sao lại không có máu ?
Nhược Giai cười đắc ý.
– chị nghĩ ông trời sẽ giúp chị toại nguyện sao ?
– mày …mày không phải Thẩm Nhược Giai…
Thẩm Nhược Lệ lúc này mới nhận ra cô gái trước mặt không phải Nhược Giai.
– đến giờ mới nhận ra à ? Có phải hơi muộn không, cô Thẩm ?
Thẩm Nhược Lệ trợn mắt nhìn người trước mặt mình.
– Hoàng Ý Lâm ?
– chính là tôi. Có phải rất bất ngờ không ?
Thẩm Nhược Lệ không nghĩ bản thân mình lại trúng kế của Sở Dịch.
Còn ngu ngốc vui mừng.
– mày và bọn chúng đều đáng chết như nhau. Đi chết đi !
Thẩm Nhược Lệ một lần nữa cầm dao đâm xuống nhưng lần này là nhắm ngay tim của Hoàng Ý Lâm đâm vào.
Hoàng Ý Lâm cũng không phải kẻ ngu để cô ta đâm mà không phản đòn.
Hoàng Ý Lâm tuy bị trói chân nhưng chân vẫn có thể hoạt động được.
Hoàng Ý Lâm giơ chân đạp mạnh Thẩm Nhược Lệ khi cô ta tiến lại gần.
Thẩm Nhược Lệ bị đạp té xuống, dao cũng bị rơi khỏi tay.
” bọn họ ở bên trong ” phía bên ngoài truyền đến tiếng nói của ai đó.
Thẩm Nhược Lệ liền lập tức bò dậy chạy về phía cái bàn, nhấn nút gì đó, ngay lập tức có một cánh cửa khác mở ra. Cô ta liền nhanh chóng chuồn đi trước khi có người đến.
– chị dâu, chị ấy ở phía trước.
Bọn người của Sở Dịch và Triệu Tâm đến nơi thì chỉ còn thấy mỗi một Hoàng Ý Lâm đang bị trói.
Triệu Tâm liền tiến đến cởi trói cho Hoàng Ý Lâm.
– chị không sao chứ ?
Triệu Tâm hết sức quan tâm hỏi han.
– người đâu ?
Sở Dịch chỉ lạnh lùng hỏi đến tung tích của Thẩm Nhược Lệ.
– ngay dưới cái bàn đó có nút để mở một cánh cửa khác, cô ta đã trốn mất rồi.
Hoàng Ý Lâm chỉ tay về phía cái bàn và cánh cửa lúc nãy được mở ra.
– nhất định phải bắt được cô ta cho tôi.
Sở Dịch hạ lệnh xuống, tất cả các thuộc hạ của hắn ngay lập tức liền đi đến mật đạo mà Thẩm Nhược Lệ trốn thoát để truy bắt.
– cô…cô không phải Nhược Giai ?
Triệu Tâm nhìn xuống cái bụng của Hoàng Ý Lâm mới biết cái bụng là giả.
Nhược Giai mà thai là thật, cho nên người có bụng giả thì không phải Nhược Giai.
– cô ấy tên là Hoàng Ý Lâm, người có gương mặt giống với Nhược Giai.
Sở Dịch lên tiếng giải thích.
Triệu Tâm lúc này mới hiểu được lý do vì sao mà thái độ ban đầu của Sở Dịch rất lạnh nhạt, không hề có khẩn trương gì khi người phụ nữ mình gặp chuyện.
– em không nghĩ trên đời này có người giống người như hai giọt nước như vậy. Hai người có khi nào là chị em…
– cô ta phẫu thuật để giống Nhược Giai.
Chưa đợi Triệu Tâm nói hết thì Sở Dịch đã cắt ngang lời của cô.
– anh vì vợ yêu dấu của anh mà bỏ không ít công sức nhỉ ?
– những việc ấu trĩ như vậy anh sẽ không làm.
Sở Dịch nói rồi rời đi, để lại Triệu Tâm một bụng câu hỏi.
Tính cách của hắn vẫn không hề thay đổi, vậy mà Triệu Tâm còn nghĩ hắn sẽ thay đổi tính nết ôn hoà một chút. Ai ngờ đâu vẫn là dáng vẻ thói đời đó.
~
– Giai Giai, cậu sao rồi ? Lên tiếng đi !
Nhược Giai ở trong phòng tắm đã hơn cả tiếng đồng hồ mà không nghe thấy động tĩnh gì.
Kỉ Vi Vi liền lo lắng không thôi.
” đau…mình đau…” Âm thanh của Nhược Giai trong phòng tắm rất nhỏ, bên ngoài vốn dĩ nghe không được rõ.
– có chuyện gì vậy ?
Thiết Âm vừa từ bên ngoài mua thức ăn về thì thấy sắc mặt của Kỉ Vi Vi không được tốt.
Lại còn đứng trước phòng tắm.
– Giai Giai cậu ấy không biết làm sao nữa. Tôi đã gọi cậu ấy nãy giờ mà không nghe được gì hết.
– vậy thì phá cửa xông vào.
Thiết Âm vừa nói dứt lời, ngay sau đó liền lập tức giơ chân đạp mạnh cánh cửa để xông vào.
Cánh cửa vừa mở ra, Nhược Giai đang nằm dưới sàn, dưới chân và sàn đều là máu.
Trên người cô cũng may có quấn cái khăn. Nếu không Thiết Âm mà nhìn thấy được gì đó thì Sở Dịch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.
– tại sao lại như vậy ? Gọi cấp cứu mau lên !
Kỉ Vi Vi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền hoảng loạn cùng sự sợ hãi.
Việc đầu tiên Thiết Âm làm là gọi cấp cứu.
Sau đó là tiến ra phía tủ đồ lấy một chiếc đầm bầu đưa cho Kỉ Vi Vi.
– mau thay cho cô ấy đi. Không thể để cô ấy trong bộ dạng này đến bệnh viện được. Nếu không Sở Dịch sẽ moi mắt tất cả mọi người mất.