Kỉ Vi Vi âm thầm một mình đến bệnh viện khám thai.
– bác sĩ …
Bác sĩ gọi cô vào phòng rất lâu nhưng lại không nói gì.
Chỉ cầm tấm hình siêu âm của cô trên tay xem, rồi lắc đầu.
Khiến cho cô vô cùng lo lắng.
– bác sĩ cái thai vẫn ổn định chứ ?
Bác sĩ lắc đầu, đặt tấm hình siêu âm xuống trước mặt của cô.
– tôi biết thanh niên trẻ các cô cậu bây giờ rất muốn có con nhưng cũng không thể hoang tưởng như vậy chứ. Không có thai mà lại nói mình có thai là sao ?
Lời nói của vị bác sĩ khiến Kỉ Vi Vi không kịp tiêu hoá nổi.
Gương mặt của Kỉ Vi Vi vô cùng mông lung nhìn bác sĩ.
– bức hình siêu âm này cho tôi biết cô không có thai.
Vị bác sĩ nói rõ một chút để cô dễ hiểu hơn.
– sao…sao lại như vậy được ? Rõ ràng tôi đã thử que, là hai gạch đỏ.
Vị bác sĩ đột nhiên bật cười.
– hoá ra là nguyên nhân này à ? Que thử thai của cô có lẽ đã hết hạn cho nên mới dẫn đến kết quả sai lệch như thế đấy.
Kỉ Vi Vi khi biết tin mình không có thai liền buồn bã ra về.
Cô tuy ngoài mặt không muốn có thai với Thiết Âm nhưng thật ra trong lòng vẫn mong muốn có con cùng với Thiết Âm.
Chỉ là ông trời trêu người, để bọn họ mừng hụt một phen.
Kỉ Vi Vi đi ra đến cổng bệnh viện thì lại nhìn thấy xe của Thiết Âm đậu trước cửa một chiếc siêu xe màu đỏ.
Thiết Âm còn cầm trên tay một bó hoa hồng thật lớn, thật đẹp. Người mặc vest trắng đứng tựa người vào xe, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn về phía cô đang bước tới.
Bởi vì sự hào nhoáng này của Thiết Âm khiến cho tất cả mọi ánh mắt trước cửa bệnh viện đều đang nhìn chằm chằm.
Ánh mắt ngưỡng mộ của các thiếu nữ, ánh mắt ghen tị, độ kỵ của các chàng trai.
– sao anh lại đến đây ? Còn ăn mặc như vậy nữa ?
Thiết Âm mỉm cười, đưa bó hoa đến trước mặt của Kỉ Vi Vi.
– anh đến đón vợ yêu về nhà.
Kỉ Vi Vi nghe được từ vợ yêu liền sợn tóc gáy.
Còn bắt chước với Sở Dịch.
Nghe mà cảm thấy không quen chút nào.
– lên xe, về nhà.
Kỉ Vi Vi nhanh chóng nhận lấy bó hoa ôm trên tay, rồi mở cửa lên xe.
– anh cũng thật phô trương, ánh mắt háo sắc của bọn họ sắp lọt ra ngoài luôn rồi.
Kỉ Vi Vi lên tiếng trách móc.
Thiết Âm chồm người về phía của Kỉ Vi Vi.
– anh…anh định làm gì ?
Kỉ Vi Vi bất ngờ trước hành động của Thiết Âm.
Không phải là định hôn cô trước mặt quần chúng chứ.
– đeo dây an toàn cho em thôi. Không cần phải khẩn trương đâu.
Câu nói của Thiết Âm khiến cho Kỉ Vi Vi yên tâm.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi.
Để lại không ít ánh mắt luyến tiếc vì còn chưa xem đủ.
– em ghen sao ?
Kỉ Vi Vi đang uống nước liền bị sặc phun ra ngoài khi nghe câu hỏi của Thiết Âm.
– tôi…tôi sao có thể ghen ?
Thiết Âm đột nhiên dừng xe lại.
– sao lại dừng xe rồi ?
Kỉ Vi Vi không biết cậu lại định bày trò gì.
Nhưng nhất định chẳng có gì tốt.
– anh lau cho em.
Thiết Âm mở hộp đen trong xe ra, bên trong là khăn giấy.
Cậu lấy khăn giấy lau cho cô.
Kỉ Vi Vi nhìn thấy được hành động dịu dàng, quan tâm của Thiết Âm liền bất giác nở nụ cười.
Người đàn ông này vẫn như trước, đều luôn quan tâm cô từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
– em hiện tại không ghen nhưng không có nghĩa sau này sẽ không ghen.
– Thiết Âm đứa bé thật ra…
Kỉ Vi Vi định nói với Thiết Âm việc cô hoàn toàn không có thai nhưng mà cô nhìn thấy dáng vẻ vui mừng vì sắp được làm cha của Thiết Âm mà không nỡ nói ra.
– em vừa nói gì vậy ?
Thiết Âm trong lòng đang nghĩ gì đó nên mới không nghe được cô đang nói gì.
– không có gì đâu, chỉ là muốn hỏi anh tại sao lại tốt với tôi như thế ?
Thiết Âm mỉm cười, đưa tay nựng má cô.
– bởi vì em là người mà anh yêu. Không chỉ là kiếp này mà anh còn mong ở kiếp sau, kiếp sau sau nữa.
~
– đã trôi qua bao lâu rồi, chỉ có một người mà các người tìm cũng không xong là sao ?
Sở Dịch quay lại bang hội làm việc.
Việc mà hắn phân phó cho thuộc hạ, bọn họ không làm được cho nên bị mắng đồng loạt.
– ông chủ, cô ta cứ như bốc khỏi Tây Vân cho nên chúng…
– chết phải thấy xác, sống phải thấy người. Tìm không ra được Thẩm Nhược Lệ thì các người nghỉ việc về nhà làm ruộng đi.
Câu nói này là nhẹ nhất từ trước đến nay mà bọn thuộc hạ của Sở Dịch nghe được.
Tuy có chút ngoài ý muốn nhưng ông chủ của họ đổi tính rồi cũng tốt.
Bọn họ sẽ đỡ bị phạt nặng.
Nếu là trước kia không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ bị xử lý theo bang quy.
– cho các người thêm thời hạn 7 ngày. Không tìm được người thì khỏi quay về.
Thẩm Nhược Lệ mà không tìm được thì người gặp nguy hiểm sẽ là Nhược Giai.
Cho nên dù là thế nào thì Sở Dịch cũng muốn nhanh chóng bắt được Thẩm Nhược Lệ.
– Dịch…
Phía ngoài cửa lớn, Nhược Giai đột nhiên xuất hiện trên tay còn bồng theo cô con gái.
Sở Dịch vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười.
Bọn thuộc hạ chớp mắt kinh ngạc.
Nụ cười của Sở Dịch như phát ra ánh hào quang thu hút tất cả ánh mắt đám thuộc hạ.
– sao em lại đến đây ?
Sở Dịch sải bước tiến đến trước mặt của Nhược Giai.
– con nhớ anh cho nên em bồng con bé đến gặp anh.
Sở Dịch cốc nhẹ đầu cô.
– là Linh Nhi nhớ anh hay là Nhược Nhi nhớ anh ?
Nhược Nhi là cái tên gọi riêng của Sở Dịch đặt cho Nhược Giai.
Nhược Giai cười, cả mặt đỏ ửng lên.
– ở trước mặt nhiều người như vậy mà anh lại nói chuyện không đứng đắn tí nào.
Cô tuy nói chuyện với thanh âm rất nhỏ nhưng bọn quần chúng ăn dưa phía sau đều nghe được.
Bọn họ hùa nhau bật cười.
– đám độc thân các người thì hiểu gì mà cười ? Quay về làm việc đi.
Sở Dịch nhanh như chớp thay đổi mặt lạnh khi nói chuyện với đám thuộc hạ của mình.