Một ngày cậu không chọc Kỉ Vi Vi thì ăn cơm không ngon hay sao á.
– lão Sở con của anh thì anh tự mà bồng đi chứ.
Thiết Âm vừa dứt lời liền giành lấy đứa bé từ trên tay của Kỉ Vi Vi trả lại cho Sở Dịch.
– Thiết Âm cậu chán sống rồi à ?
Là Sở Dịch quá lương thiện với cậu cho nên mới dẫn đến việc cậu không xem hắn ra gì.
Sở Dịch nhìn Thiết Âm với ánh mắt hình viên đạn.
Thiết Âm liền nở một nụ cười tự tin.
– tôi có chính sự quan trọng hơn. Muốn đánh, muốn mắng để sau rồi giải quyết.
Thiết Âm cúi người bế thóc Kỉ Vi Vi rời khỏi trước mặt Sở Dịch.
Sở Dịch và Kỉ Vi Vi đều không ngờ được bước đi này của cậu.
– Diệp Tử Dương anh thả tôi xuống mau ! Thả tôi xuống !
Kỉ Vi Vi bị vác như bao cát, lớn tiếng quát mắng.
– đồ vô lại, anh bỏ tôi xuống mau !
Gương mặt của Thiết Âm lúc này nở một nụ cười quỷ dị.
Kỉ Vi Vi không thể nhìn thấy được.
– lão Sở hôm nay cho tôi mượn phòng làm đại sự. Sau khi xong việc, tùy anh giải quyết.
Không đợi Sở Dịch gật đầu đồng ý, Thiết Âm trực tiếp đưa người lên phòng.
Dù sao Sở gia cũng có nhiều phòng, cho Thiết Âm mượn một phòng cũng không sao cả.
– đồ vô lại, bỏ tôi xuống !
Nụ cười đó vẫn giữ nguyên trên gương mặt của Thiết Âm.
– anh sẽ để em biết thế nào là một tên vô lại thật sự ?
Kỉ Vi Vi không dám nghĩ đến Thiết Âm tiếp theo đây sẽ làm gì với mình.
Thiết Âm lúc trước cô quen biết là một chàng trai ấm áp, dịu dàng, ga lăng, phong nhã.
Còn Thiết Âm hiện tại mà cô quen biết là một tên vô lại, càn rỡ, tự luyến, lại luôn khiến người khác không thuận mắt.
Nhưng dù là Thiết Âm của trước kia hay hiện tại thì vị trí của Thiết Âm trong lòng cô vẫn không đổi.
[ tui đóng cửa đi ra, các bạn tự vào phòng xem nha ]
Thời gian trôi qua, Nhược Giai đã không cần phải ở cữ nữa.
– anh đã đặt tên cho con gái của chúng ta là gì chưa ?
Nhược Giai nhìn vào cô con gái bé bỏng của mình.
– em là người sinh con bé cho nên để em đặt mới được.
– nhưng con bé cũng là con gái của anh, anh đặt tên thì hợp hơn.
Sở Dịch biết rõ cô vất vả thế nào mới sinh ra được đứa bé cho nên việc đặt tên vẫn là để cô quyết định.
– em đã sinh con bé 9 tháng 7 vô cùng vất vả, vẫn là để em đặt. Nghe lời đi !
Nhược Giai đành gật đầu nghe theo lời của Sở Dịch.
– em hi vọng con gái của chúng ta lớn lên sẽ xinh đẹp, thông minh, lanh lợi như là anh vậy. Cho nên đặt là Cẩm Linh đi !
Sở Dịch cúi đầu nhìn cô con gái bé bỏng đang ngủ say trong vòng tay của Nhược Giai.
– anh thì không mong con bé giống anh. Anh mong con bé có thể giống em, dịu dàng, lương thiện, cả đời đều vô tư. Bởi vì tính cách của anh, anh hiểu rõ hơn ai hết, con bé mà giống anh thì chẳng phải là sẽ không có ai cần sao.
Nhược Giai nhìn Sở Dịch cười.
Cô đưa một tay lên sờ lấy mặt của hắn.
– gương mặt xinh đẹp này của anh nếu được thừa hưởng thì nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân. Nếu mà giống với em thì mới không có người cần.
Sở Dịch đưa tay nắm lấy tay cô.
Hôn nhẹ lên bàn tay của cô.
– con bé không ai cần cũng không sao bởi vì chúng ta có tiền, có thể cả đời nuôi dưỡng nó như một cô công chúa. Nhưng nhất định phải giống em mới được.
Nhược Giai không nghĩ rằng có một ngày cô lại được hưởng mọi sự nuông chiều từ Sở Dịch.
– còn nữa, em ở trong lòng anh mãi là cô công chúa nhỏ. Không ai cần em thì anh yên tâm hơn, bởi vì anh không cần phải ghen. Anh cần em là đủ rồi !
~
” á ” tiếng hét của Kỉ Vi Vi vang vọng cả phòng tắm.
Thiết Âm bên ngoài nghe được liền vội vã đạp cửa xông vào.
– sao…ai cho anh vào đây ? Vô lại !
Kỉ Vi Vi bất ngờ khi nhìn thấy Thiết Âm đạp cửa xông vào.
– có chuyện gì ? Anh nghe tiếng em hét lớn cho nên…
Thiết Âm với dáng vẻ lo lắng nhìn Kỉ Vi Vi.
– anh nhìn xem việc tốt mà anh đã làm đây này !
Kỉ Vi Vi cáu gắt nhìn Thiết Âm.
Trên tay còn cầm que thử thai đưa cho Thiết Âm xem.
– anh sắp được làm cha rồi !
Thiết Âm vui mừng đến mức không khống chế được hành động của mình.
Cậu ôm lấy mặt của Kỉ Vi Vi hôn mạnh một cái trên má của cô.
– vô lại !
Kỉ Vi Vi tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Thiết Âm.
– cũng nhờ sự vô lại của anh nên chúng ta mới có được tin vui này.
Bị mắng mà còn cười thì chỉ có Thiết Âm.
Thiết Âm vui mừng đi lấy điện thoại gọi báo tin cho tất cả bạn bè đều biết.
Nhưng…
– anh không được gọi báo tin này cho ai biết đâu. Đây là mệnh lệnh !
Kỉ Vi Vi ngăn cản không cho Thiết Âm báo tin tức cô mang thai cho bất kỳ ai biết.
– tại sao chứ ?
– đứa bé chưa đủ 2 tháng không được nói cho quá nhiều người biết. Đây là điều đại kỵ đó, có biết không hả ?
Thiết Âm gật đầu.
Mang điện thoại trên tay cất vào trong túi quần.
– sau này đều nghe lời em cả. Em muốn ăn gì, uống gì, đi đâu đều sẽ do anh phụ trách. Em chỉ cần ăn, ngủ, chơi thôi, cả thế giới để anh lo.
Thiết Âm vỗ ngực mạnh miệng nói.
– để coi anh chịu được bao lâu ?
Kỉ Vi Vi tin tưởng con người của Thiết Âm nói được sẽ làm được nhưng về việc nghe lời cô thì cô không dám chắc.
– anh đã chọn em thì có thể chịu được em cả đời.