Tình Yêu Và Tội Ác

Chương 81: Ngoại truyện 1: Thẩm Dịch Quân



Bạn có tin, chỉ một ánh mắt, tôi có thể vì nó mà điên cuồng cố chấp muốn chiếm hữu nó không?

Tôi tên Thẩm Dịch Quân, là người sinh ra với vận mệnh định sẵn rằng là người sẽ nối nghiệp ông nội, quản lý Thẩm gia để gia tộc ngày càng phát triển.

Thẩm gia là gia tộc lâu đời buôn ma túy và buôn người,một gia tộc lớn mạnh mà không ai trong hắc – bạch đạo dám động đến.

Đến cảnh sát cũng không thể tìm được bằng chứng gì từ Thẩm gia.

Thực chất lúc đầu, tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, bao bọc, nuông chiều.

Nhưng một chuyện xảy ra lúc tôi 2 tuổi đã thay đổi tất cả.

Mẹ tôi có nuôi một con mèo, tôi cũng rất thích con mèo đó, mềm mại, yếu ớt.

Có một hôm con mèo bị ốm, tôi muốn tự tay đút thuốc cho nó, không ngờ con vật mềm mại ngoan ngoãn thường ngày mà hôm nay lại cào xước tay tôi.

Nhìn mu bàn tay bị xước chảy máu, tôi rất tức giận, khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện mình đã bóp chết con mèo đó rồi.

Mà đúng lúc ấy, mẹ tôi đã trông thấy cảnh tượng đó.

Từ hôm ấy, ba mẹ dường như trở nên xa cách với tôi, họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, ghê tởm cùng sợ hãi.

Họ nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật, không phải người con trai mà họ yêu thương nữa.

Nhưng khi đó tôi không hiểu, cho nên khi bị đối xử như vậy, tôi có chạy đi hỏi ông nội.

Khi tôi kể lại vụ việc ngày hôm ấy, ông nội tựa như rất vui mừng, ông nói: “Không cần quan tâm đến ba mẹ cháu, hồi nhỏ ông nội cũng giống cháu vậy, Thẩm gia được cứu rồi.”

Vậy là từ đó, tôi chuyển sang khu nhà chính sống cùng nội, tôi đã được ông nội đào tạo khắc nghiệt, đôi lúc cũng suýt mất mạng, nhưng ý chí sống của tôi rất mãnh liệt, hai bàn tay tôi dính rất nhiều máu của sói, cả người lúc nào cũng đầy vết thương, những lúc đó, tôi chỉ muốn được ba mẹ an ủi, quan tâm như bao đứa trẻ khác.

Nhưng ba mẹ tôi lại ghét bỏ tôi, họ nhìn tôi bằng ánh mắt rất sợ hãi, giống như tôi là một con quái vật, chứ không phải là con của họ.

Mẹ tôi có thai, sinh ra một đứa bé trai.

Họ rất yêu thương em trai tôi, tôi cũng rất yêu thích nó, vì đôi mắt nó rất vô hại, ngây thơ, không nhiễm chút bụi bẩn gì.

Và mỗi lần tôi bị thương, thằng bé dù có hơi sợ hãi khí thế của tôi nhưng vẫn không nghe theo sự khuyên ngăn của ba mẹ mà băng bó vết thương cho tôi.

“Anh trai, nếu có đau thì phải kêu nha, để em còn biết, em sẽ nhẹ nhàng hơn.” Thằng bé nở nụ cười tươi rói, bàn tay bé tí vụng về băng bó vết thương đang chảy máu.

Hồi đó, tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ bảo vệ ánh mắt ngây thơ và nụ cười tươi rói ấy, tôi sẽ bảo vệ thằng bé khỏi chiến trường máu tanh bẩn thỉu này.

Dần dần, nó lớn lên trong sự yêu thương của ba mẹ, trong sự bảo vệ của tôi.

Nhưng…

Có lẽ do được chiều chuộng quá mức, nó muốn lấy đi chức danh người thừa kế Thẩm gia của tôi, nó muốn giết chết tôi, và dĩ nhiên, tôi đã tự tay kết liễu nó.

Ông nội nói đúng, con người không có tốt đẹp như vẻ ngoài, bên trong bộ mặt ngây thơ đó lại có hàng tỉ con rắn độc có thể cắn chết người đối diện bất cứ lúc nào.

Vì quá sốc trước cái chết của con trai út, mẹ tôi đã đổ bệnh rồi qua đời, ba tôi thì bắt đầu đàn đúm rượu chè gái gú rồi cuối cùng cũng bị tôi giết chết.

Nực cười là hai người họ trước khi chết lại nguyền rủa tôi chung một câu giống hệt nhau: “Tao nguyền rủa…Mày sẽ không bao giờ có được một hạnh phúc chân chính, người con gái mày yêu sẽ hận mày đến tận xương tủy, cô ta sẽ thà chết chứ không muốn ở bên mày, mày sẽ phải nếm trải mùi vị mất đi người mình yêu thương, giống như tao vậy, sẽ chết dần chết mòn trong sự cô độc, đau khổ, day dứt của chính mình.”

Tôi…cần cái thứ gọi là tình yêu và hạnh phúc sao?

Không phải từ lúc 2 tuổi, tôi vẫn sống khỏe mạnh khi không có hai thứ đó hay sao?

Lớn lên, cả người tôi đều toàn là máu, máu của người thân, máu những người con riêng của ba, máu của những người phản bội tôi, cả máu của ông nội tôi – gia chủ đời trước, tôi đã leo được lên chiếc ghế gia chủ Thẩm gia.

Nhưng có một ngày, tôi bị kẻ địch mai phục, bị thương nặng, tôi có gặp một cô gái, cô ấy tên Diệp Phi Phi, tuy rất sợ hãi, nhưng cô ấy đã nghe lời tôi không báo cảnh sát mà run rẩy băng bó vết thương cho tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy được sự quan tâm của con người giữa con người với nhau.

Tôi đã lầm tưởng rằng tôi yêu Phi Phi, tôi theo đuổi cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng đã đồng ý.

Hẹn hò được 1 tháng, cô ấy đưa tôi gặp mặt bạn thân của mình – Bạch Kiều Di.

Lần đầu gặp mặt, tôi không ấn tượng bởi vẻ đẹp thanh khiết của cô ấy, mà tôi ấn tượng bởi đôi mắt của Kiều Di.

Đôi mắt trong veo, không vấn tí bụi bẩn, còn đẹp hơn đôi mắt của đứa em trai đã chết của tôi, nhưng khác ở chỗ hồi nhỏ tôi bao bọc đôi mắt ấy bấy nhiêu, giờ đây tôi lại muốn hủy hoại nó.

Tôi muốn chiếm hữu nó, hủy hoại nó đến khi nó vấn đục, rồi vứt bỏ nó.

Nhưng không ngờ, tôi lại say đắm cơ thể của Kiều Di.

Mùi hương ấy, đôi mắt ấy, cơ thể ấy, thật sự tôi không thể thoát ra.

Lần thứ nhất, rồi đến lần thứ hai, thứ ba…dù cô ấy có cầu xin như thế nào, dục vọng của tôi càng bành trướng, tôi muốn có được trái tim của cô ấy…

Tôi đã ép cô ấy bắn chết ba mẹ của mình…

Khi Phi Phi bị tổn thương ở mắt, cô ấy không ngần ngại mở lời muốn giao dịch với tôi.

“Tôi sẽ hiến giác mạc cho Phi Phi, với điều kiện, anh trả tự do cho tôi.”

Tôi đồng ý.

Kiều Di trốn mất rồi, tôi không có tin tức của cô ấy.

Đến ngày tháo băng, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phi Phi, tôi cố gắng nhìn, hi vọng sẽ thấy được thứ tôi mong muốn, nhưng đổi lại là sự thất vọng.

Tại sao là cùng một giác mạc thôi mà, chỉ là đổi chủ nhưng lại không có thứ tôi muốn, ánh nhìn trong veo, không nhiễm bụi bẩn, ánh nhìn có thể nhìn thấy sự dơ bẩn trong tôi đâu rồi?

Tôi điên cuồng lục tìm Kiều Di, tìm hết mọi ngóc ngách, đến khi tìm được, không ngờ lại phát hiện ra cô đang ở cùng với Mục Tiêu Hằng – thuộc hạ của tôi.

Tôi đứng từ xa, nhìn hai người họ cười nói vui vẻ với nhau, hoà hợp và hạnh phúc, nụ cười đó của cô ấy tôi chưa được nhìn thấy bao giờ, giờ nó lại dành cho người đàn ông khác, tôi căm phẫn, tôi tham lam, tôi muốn nụ cười đó, tôi muốn hạnh phúc kia ứng lên người của tôi, chứ không phải là Mục Tiêu Hằng.

Tôi về nhà, trong đầu luôn tưởng tượng mình thành Mục Tiêu Hằng, tôi đang hạnh phúc cười nói với Kiều Di.

Dục vọng tích tụ lại, tôi đã mang cô ấy về, giết chết tên khốn kia, cầm tù cô ấy.

Nhưng lại không thấy nụ cười mà tôi hằng mong muốn, mà là nước mắt…

Cô ấy khóc rất nhiều, cô ấy phát điên rồi, cô ấy muốn chết.

Nhưng thì sao chứ, tâm lý Kiều Di càng yếu ớt thì cô ấy sẽ càng dựa dẫm vào tôi hơn.

Cô ấy điên, thì sẽ không có đầu óc để bỏ trốn nữa.

Ôm lấy cơ thể mềm mại mà yếu ớt của cô ấy, tẩy não cô ấy, cầm tù cô ấy, không cho cô ấy có không gian riêng, lúc nào cũng đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ấy, khiến cho Kiều Di càng ngày càng tuyệt vọng, giờ đây, cô ấy chỉ có thể bất lực nằm im trong vòng tay của tôi, chỉ có thể bất lực mà tiếp nhận dục vọng của tôi…

Nhưng cứ tưởng hai chúng tôi cứ như vậy mà sẽ cùng nhau sống đến cuối đời, không ngờ hiện thực lại đánh cho tôi một cái.

Cô ấy muốn chết.

Nếu hôm đó tôi về muộn một chút, thì cô ấy có thể nhảy xuống từ tầng 3 để đi tìm Mục Tiêu Hằng rồi.

Tôi trút hết căm phẫn lên người Diệp Phi Phi.

Chính cô ta là người muốn chia cắt chúng tôi.

Kiều Di sau cơn sốt nặng đã tỉnh lại, cô ấy đã tỉnh táo hẳn, không phát điên nữa, nhưng lại mất trí nhớ, quên đi tất cả, kể cả ba mẹ cô ấy cũng không còn nhớ.

“Anh là vị hôn phu của em.”

Cô ấy cười với tôi, nụ cười mà tôi luôn thèm khát, khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Nhìn vào đôi mắt kia, tôi nảy ra một suy nghĩ, nếu lấy lại giác mạc từ trên đôi mắt của Phi Phi ghép lại cho Kiều Di, liệu tôi có thể nhìn thấy được ánh mắt mà tôi hằng mong nhớ hay không.

Mặc kệ sự gào khóc tuyệt vọng của Phi Phi, tôi đã ép cô ta trả lại giác mạc cho Kiều Di, lúc trước thật ngu ngốc khi tưởng rằng mình yêu cô ta…

Tôi đã nhìn ánh thấy ánh mắt mà tôi mong nhớ bấy lâu …

Nhưng chính vì ca phẫu thuật này, Kiều Di đã nhớ lại hết tất cả, cô ấy im lặng, bình thản, như đã chấp nhận vận mệnh.

Diệp Phi Phi chết rồi, chết ngay trước mặt Kiều Di, trong bụng cô ta còn mang cả dòng máu của tôi.

Nhưng không sao, Kiều Di và tôi cũng sẽ có một đứa con, một đứa con của riêng hai chúng tôi, cả ba người sẽ sống hạnh phúc giống như cảnh ba mẹ với em trai tôi chơi đùa với nhau vậy.

Vào một ngày đẹp trời, tôi nhanh chóng đưa cô ấy đến cục dân chính đăng kí kết hôn, cầm sổ chứng nhận kết hôn trên tay, tôi vui mừng, cô ấy đã bình tĩnh kí vào tờ giấy này, chắc đã chấp nhận tôi rồi.

“Mấy hôm nữa là sinh nhật của em, em muốn đi biển, coi như là tuần trăng mật luôn, có được không?”

Tưởng chừng chuyến đi này có thể khiến tình cảm của chúng tôi tăng lên, nhưng không, chuyến đi này, tôi đã đánh mất cô ấy mãi mãi, tôi không thể cướp cô ấy khỏi vòng tay của tử thần…

Kiều Di chết rồi, Thẩm gia cũng sụp đổ.

Cô ấy đã thắng rồi, cô ấy đã hạ bệ được tôi, đã khiến tôi nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương.

Một bức thư mà Kiều Di viết trước khi chết, tựa như một cọng rơm cứu mạng, cũng là một con dao cắm chặt vào tim tôi, không thể rút ra…

“Tất cả hành động của con người bắt nguồn từ một hoặc nhiều lý do trong những lý do sau: tình cờ, bản tính, bắt ép, thói quen, lý trí, đam mê, và dục vọng.” – Aristotle


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.