Diệp Phi Phi sinh ra trong một gia đình trung lưu, cô có nhan sắc xinh đẹp, quyến rũ, phóng khoáng, cho nên được rất nhiều bạn nam yêu mến.
Học lực bình thường, tính cách có phần kiêu ngạo, nên các bạn nữ đều không thích chơi với cô, thậm chí là cô lập, tẩy chay.
Đến khi lên đại học, Phi Phi may mắn làm quen được một cô bạn tên Bạch Kiều Di, hai người tuy tính cách cùng gia cảnh khác nhau, nhưng lại hợp nhau đến lạ.
Phi Phi luôn rất ngưỡng mộ Kiều Di.
Con ngoan trò giỏi, thiên kim Bạch gia, ba mẹ yêu thương, cô ấy đúng chuẩn con nhà người ta trong mắt các phụ huynh.
Mẹ Diệp cũng rất thích Kiều Di, ở nhà mỗi khi có bất mãn gì với đứa con gái thì bà ấy luôn đem Phi Phi và Kiều Di ra so sánh.
Tuy rất khó chịu với cách mẹ mình so sánh, nhưng Phi Phi không bao giờ thấy ghét bỏ hay hận cô bạn thân.
Hai người vui vẻ chơi với nhau đến hết đại học, nhưng Phi Phi thi trượt, Diệp gia cũng tính trước được điều đó nên dự tính đưa cô sang nước ngoài du học.
Ngoài mặt nói là du học, nhưng thực chất là sang đấy kiếm một chàng rể giàu có.
Mới đầu trong lòng Phi Phi vẫn còn kháng cự, nhưng khi biết người bạn trai mình đang quen hiện tại – Thẩm Dịch Quân là người đứng đầu Thẩm gia.
Cô cứ nghĩ anh ta là một thuộc hạ của một ai đó trong giới hắc đạo thôi, không ngờ thân phận thật sự lại đáng sợ đến vậy.
Lúc ấy, Diệp Phi Phi rất tức khi bị lừa dối, cô đã nhanh chóng kết thúc mối tình này rồi ngay hôm sau đi du học.
Sống bên đó khoảng 5 năm, cô có một người bạn trai mới.
Đẹp trai, nhà giàu, đúng tiêu chuẩn mà ba mẹ cô yêu cầu.
Nhưng trong lòng Phi Phi luôn cảm thấy trống rỗng, đến khi có một số lạ gọi vào máy cô, Phi Phi mới biết cảm giác trống rỗng ấy là gì.
Phi Phi vui mừng kể cho cô bạn mình biết, khác với mấy năm trước, lần này Kiều Di không khó chịu thầm phản đối mối tình giữa cô và Thẩm Dịch Quân nữa, mà đã ủng hộ cô hàn gắn lại với anh ta.
Cứ tưởng Phi Phi sẽ có lại được một mối tình hạnh phúc này, không ngờ bí mật khủng khiếp khác lộ ra.
Phi Phi luôn phát hiện trên người Thẩm Dịch Quân có những dấu cào vừa quen thuộc vừa kì lạ.
Cô nghiến răng chịu đựng, Thẩm Dịch Quân là người đứng đầu Thẩm gia, một người đàn ông như anh chắc chắn sẽ có tình nhân bên cạnh.
Nhưng càng ngày, số lần quan hệ giữa cô với Thẩm Dịch Quân càng ít đi, mà những dấu cào trên người anh cứ luôn chất chồng lên nhau.
Phi Phi quyết định theo dõi anh, cô muốn biết người phụ nữ nào câu mất hồn bạn trai mình đi.
Bạch Kiều Di…
Người bạn thân nhất, người chị em tốt nhất.
Như đã biến thành một người khác.
Cô ấy đứng ở cửa phòng, trên người mặc chiếc váy hai dây hở bờ vai trắng nõn đầy những vết hôn cùng dấu cắn.
Nụ cười chế giễu, ánh mắt hờ hững đầy khiêu khích.
Khi trở về, Phi Phi khóc rất nhiều, cô không thể tin được sự thật đang rành rành ngay trước mắt.
Bạn trai cô, người mà cô nhớ nhung suốt 5 năm trời, người đã luôn yêu thương cô lại đi ngủ với người bạn thân thiết nhất của cô.
Thẩm Dịch Quân biết tin, anh ta đến an ủi cô, dỗ ngọt cô, rồi bắt đầu chuyển sự đau khổ của cô sang uất hận Kiều Di.
Mà đến khi chết, Phi Phi nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy mình rất ngu.
Ngu đến hết thuốc chữa.
Nếu đêm mưa đó, cô không cứu Thẩm Dịch Quân, thì liệu cô có tự đẩy mình vào cái bẫy chết người này nữa không?
Nếu như cô không mềm lòng cứu anh ta, không dẫn anh ta đến gặp Kiều Di, thì liệu Kiều Di có bị liên lụy hay không?
Để đến khi sắp chết, cô mới tỉnh ngộ, nhận ra mình đang trốn tránh cảm giác tội lỗi đối với Kiều Di mà lầm tưởng mình hận cô ấy.
Chính tay cô đã phá đi tình bạn này, và cũng là gián tiếp khiến Bạch gia tan nhà nát cửa.
***Góc tác giả:
Phi Phi cũng là một người bị hại.
Cô ấy tuy ngu ngốc khi yêu Thẩm Dịch Quân, nhưng cô ấy không sai.
Cô ấy là một nạn nhân.
Các bạn đọc có thể thấy, cô ấy không bao giờ đánh Kiều Di, cũng không bao giờ nhục mạ nữ chính.
Bởi vì sâu trong lòng, cô ấy vẫn luôn coi nữ chính là bạn.
Nữ chính Kiều Di cũng vậy, tuy hay khiêu khích Phi Phi để cô ấy làm loạn với Thẩm Dịch Quân.
Nhưng sau trong lòng Kiều Di, vẫn luôn có cảm giác tội lỗi với Phi Phi, vẫn coi Phi Phi là bạn.
Hai người họ có một điểm rất giống nhau.
Tuy là tình địch nhưng không bao giờ đánh hay nhục mạ đối phương (có nhục mạ nhưng mà cũng không phải lời thật lòng),sâu trong lòng luôn cảm thấy chính mình đã làm hại đối phương, và luôn quan tâm lẫn nhau, luôn coi nhau là bạn.
Tự nhiên thấy mình ác ghê, phá hủy cả một tình bạn đẹp như vậy.
Thật độc ác quá đi thôi…