Mẹ tôi mất từ khi tôi mới lên 5, bà ấy đang mang thai em trai tôi, hai người cùng nhau ra đi trên bàn sinh.
Ba tôi rất buồn, rất căm phẫn với hành động của Thẩm gia, nhưng ông ấy không dám phản kháng lại, bởi vì ông còn phải bảo vệ cả Trương gia và đứa con trai duy nhất còn sống – là tôi đây.
Trương gia tuy cũng là một gia tộc lâu đời, nhưng lại không bằng Thẩm gia, luôn ở dưới trướng Thẩm gia.
Ba tôi là bộ trưởng cục Cảnh Sát thành phố, là một tay sai ngoài sáng của Thẩm gia, luôn giải quyết những rắc rối đường dây buôn bán của Thẩm gia.
Lên cấp 2, tôi làm quen được với người sẽ làm gia chủ đời tiếp theo của Thẩm gia – Thẩm Dịch Quân.
Tuy ngoài mặt tôi luôn đào hoa, giả ngốc, nhưng trong đầu luôn tính toán hạ bệ Thẩm gia.
Tôi muốn trả thù cho cái chết của mẹ và đứa em trai 6 tháng vẫn đang trong bụng mẹ.
Một lần nhìn thấy, nhớ đến cả đời.
Trong một buổi uống rượu để an ủi Thẩm Dịch Quân đang thất tình, xuyên qua cửa kính, tôi vô tình bắt gặp một nụ cười.
Nụ cười tươi tắn,đôi mắt trong sáng, cô ấy như một thiên thần giống trong tưởng tượng của tôi.
Mới đầu tôi không để ý lắm, nhưng về sau, mỗi lần đến quán bar, hoặc khi ngẩn người, trong đầu tôi đều bất giác nhớ đến người con gái ấy.
Nếu được gặp lại, nếu lúc ấy tôi đã trả được thù, tôi muốn thử hẹn hò nghiêm túc một lần.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc…
Tôi gặp lại người con gái ấy, nhưng cô ấy đã trở thành tình nhân bên cạnh Thẩm Dịch Quân, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô ấy, tôi thử hỏi Lục Cảnh thì mới biết được sự thật của chuyện này.
Lúc ấy, lòng hận thù của tôi càng được dâng cao.
Tôi muốn nhanh chóng cứu người con gái ấy khỏi vũng bùn bẩn thỉu này, tôi muốn đưa cô ấy về nơi mà cô ấy thuộc về, nhưng tôi biết, mình không thể làm gì được.
Tôi chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Giống như ba tôi năm đó vậy, bất lực chứng kiến mẹ tôi bị đưa đi, nhưng không dám lộ ra sự phản kháng.
Khi biết Kiều Di bị Thẩm Dịch Quân hành hạ đến nỗi người không ra người, ma không ra ma, tôi nhịn đau mà cố gắng khuyên nhủ Thẩm Dịch Quân, chỉ mong hắn không làm tổn thương người con gái ấy nữa.
Nhưng vẫn không được.
Tình cảm ngày một lớn dần, vì báo thù, cũng vì cứu Kiều Di, tôi có gặp cô ấy, lén lút nói cho cô ấy việc công ty K.D bị Thẩm Dịch Quân làm cầu nối cho những việc làm phi pháp.
Kiều Di nghe theo lời tôi, thu thập hết bằng chứng trong máy tính của Thẩm Dịch Quân gửi cho tôi.
Trong đó có một số đoạn video nhạy cảm của cô ấy nữa.
Tôi không dám xem, nhưng bắt buộc phải xem, xem để chắc chắn các bằng chứng này đủ buộc tội Thẩm Dịch Quân chưa.
“… Một chút nhục nhã ấy sao bằng những năm tháng tôi chịu đựng cơ chứ?” Cô ấy vừa khóc vừa nhìn tôi.
Tôi thật sự rất đau.
Tim tôi như bị cứa một vết dài.
Tôi hận chính bản thân mình, nếu tôi mạnh hơn, tôi có thể bảo vệ được cô ấy rồi.
“Nếu tôi chết, anh giúp tôi ở cùng với ba mẹ và Tiêu Hằng nhé, đây là việc tôi còn nuối tiếc nhiều nhất, tôi muốn xuống đấy bồi tội với họ.”
***
Trương Tấn đi ra khỏi nhà tù lớn nhất thành phố, anh lên xe, khởi động.
Trong xe toàn mùi hương thơm nhẹ nhàng của hoa oải hương, bó hoa màu tím để ngay ngắn ở ghế phụ.
Đến nơi muốn đến, Trương Tấn xuống xe, cầm theo bó hoa oải hương, leo lên một ngọn đồi.
Trên đỉnh đồi là bốn bia mộ, lần lượt là ba mẹ của Kiều Di, Mục Tiêu Hằng, và Bạch Kiều Di.
Đặt bó hoa xuống bia mộ khắc tên Kiều Di, Trương Tấn quay sang cười nói với bia mộ của Tiêu Hằng: “Cậu bạn cho tôi nói ít lời với Kiều Di nha.”
Xin phép xong, anh quay sang bia mộ của Kiều Di, cười nói, nhưng nụ cười lại có phần khiến người ta đau lòng:
“Anh đã giúp em việc cuối cùng mà em nhờ rồi, vất vả lắm anh mới cậy được miệng của Lục Cảnh đấy, tuy xác của Tiêu Hằng đã được tìm thấy, nhưng có một số bộ phận đã mất đi vì bị chó hoang tha mất, anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi, em đừng thất vọng quá.”
Giọt nước mắt chảy dọc xuống gò má người đàn ông, anh ta lau đi, rồi lại cười tươi:
“Kiếp sau, hạnh phúc nhé.”
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, một cuộc đời đầy biến cố, một cuộc đời đầy bi thảm.
Cái chết như một sự giải thoát…
Cũng như một khởi đầu mới vui vẻ hơn…