“Nếu mày còn qua lại với thằng đấy nữa thì đừng về cái nhà này!”
Năm đó, tôi gặp được ba Kiều Di, Bạch Chính Quốc, một người đàn ông vừa tuấn lãng vừa si tình.
Tôi là một cô tiểu thư đài các dịu dàng đằm thắm – Vũ Nguyệt Ánh, được sinh ra trong một gia đình tầng lớp thượng lưu, cha mẹ tôi đều muốn gả tôi cho một người đàn ông giàu có, giỏi giang.
Cuộc sống tẻ nhạt của tôi chỉ toàn xoay quanh học hành, học lễ nghĩa, học cách để trở thành một người phụ nữ biết chăm lo cho gia đình.
Nhưng ngày định mệnh đó, tôi gặp Bạch Chính Quốc, người đàn ông đó đã giúp tôi thoát khỏi cuộc sống tẻ nhạt này.
Hôm đấy là buổi tụ tập năm cấp 2 của tôi, cả lớp đều rủ nhau đi bar, lúc đầu tôi không định đi nhưng cô bạn thân lại bảo muốn giới thiệu cho tôi một người.
“Đi đi mà, tớ muốn giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai lắm, chắc chắn cậu sẽ thích.”
Câu nói đấy làm dấy lên sự tò mò trong tôi.
Và tôi đã gặp người con trai mà bạn thân muốn giới thiệu cho tôi, Bạch Chính Quốc.
Đôi mắt anh rất sáng, những mẩu chuyện nhỏ trong đời sống của anh ấy khiến tôi bật cười, hai chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Cái miệng biết cười, ánh mắt biết nói, lại còn rất tinh tế, thật sự là đúng gu tôi thích.
Hai chúng tôi tiến vào mối quan hệ yêu đương.
Nhưng cuối cùng cũng bị gia đình tôi phát hiện.
Tôi đã bỏ nhà ra đi, hai chúng tôi với một tình yêu nồng cháy nắm tay nhau bỏ trốn qua thành phố khác.
Do cả hai chưa có việc làm ổn định, nên cuộc sống của hai đứa tuy hạnh phúc nhưng lại rất khó khăn.
Nhưng cũng không vì thế mà chúng tôi từ bỏ nhau.
Với bộ óc kinh doanh thiên tài của mình, Chính Quốc đã xây dựng nên một công ty nhỏ về mảng kinh tế thị trường, rồi sau đó việc làm ăn phát đạt lên, một công ty nhỏ đã trở thành một công ty lớn với cái tên K.D, là hai chữ cái viết tắt cho tên con gái của chúng tôi sau này.
Sự nghiệp đã thành công nở nộ, chúng tôi chính thức kết hôn, nhưng sau 3 năm vẫn không thấy có tín hiệu gì.
Chúng tôi đi khám thì phát hiện ra, tôi rất khó để mang thai.
Tôi khóc rất nhiều, ước mơ có hai đứa con một trai một gái của chúng tôi tan vỡ.
Nhưng mấy tháng sau tôi ốm nghén, lúc đầu tôi không để ý nhưng tần suất ốm nghén càng ngày càng dày đặc.
Chính Quốc tưởng tôi bị bệnh nên lo lắng đưa tôi đi khám, ai ngờ tin vui có thai ập đến, hai vợ chồng đều sửng sốt bất ngờ đứng đơ ra.
Chúng tôi luống cuống chuẩn bị đồ dùng mới, có lúc lại nhìn nhau một lúc rồi bật cười.
Dở hơi nhỉ?
Đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh, là con gái, là thiên thần bé bỏng mà chúng tôi nỗ lực lắm mới có được.
Nhưng khi lên chùa cầu phúc, một vị sư thầy đã nhìn chằm chằm con gái nhà tôi và phán ngay một câu: “Tướng mạo tuy hài hòa, xinh đẹp, nhưng số mệnh lại xuất hiện rất nhiều bi kịch, còn có thể lây sự xui xẻo sang cho người bên cạnh.”
Vợ chồng tôi vô cùng khó chịu sau khi nghe câu đó, bậc cha mẹ nào cũng vậy thôi, khi con cái bị phán như vậy đều sẽ rất tức giận.
Nhưng lại có một chút lo lắng.
Vợ chồng tôi không quan tâm về việc con bé truyền sự xui xẻo sang mình, cái chúng tôi lo là sau này con gái tôi phải chịu những bi kịch gì.
Chúng tôi rất lo.
Nên càng yêu thương, nuông chiều con bé hơn.
Kiều Di rất ngoan, con bé không vì nuông chiều từ nhỏ mà bị sinh hư, con bé rất hiểu chuyện, học giỏi, ngoan ngoãn.
Xui xẻo gì chứ.
Con bé chính là thiên thần mang đến hạnh phúc cho vợ chồng tôi.
TOÀN HOÀN VĂN.