Để lấy lòng Bạch Kính Xuyên, Triệu An Ngữ đã cố gắng hoàn tất lượng công việc trong ngày từ sớm, để về nhà chuẩn bị cơm tối.
Khi Bạch Kính Xuyên trở về, căn nhà đã ngập trong hương vị gia đình, trên bàn đồ ăn không quá phong phú nhưng lại toàn những món anh thích ăn.
Trong lúc anh còn đang thẫn thờ, cô vợ nhỏ hay ngượng ngùng ngày nào tự nhiên nhiệt tình hơn hẳn. Triệu An Ngữ đeo tạp dề màu xanh lam Bạch Kính Xuyên thường dùng, nở nụ cười ngọt ngào đi đến bên cạnh chồng:
“Anh thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.”
Bạch Kính Xuyên nhìn dáng vẻ động lòng trước mắt, thân thể có chút không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng hung hăng đòi hỏi một phen, nhưng trong nháy mắt đã ép buộc bản thân không thể vì phút nhất thời mà dễ dàng tha thứ cho cô được, lập tức xoay người đi về phòng ngủ.
Triệu An Ngữ đứng đó đưa mắt theo từng bước chân Bạch Kính Xuyên, lòng có hơi mất mát thở dài một tiếng, xem ra cô còn cần phải cố gắng hơn nữa, thế mới thấu bao năm qua anh đã phải vất vả dỗ dành cô thế nào, như này thấm vào đâu.
Bạch Kính Xuyên tuy lạnh nhạt vậy thôi, nhưng thức ăn Triệu An Ngữ nấu, cho dù ngon hay không anh đều ăn hết chẳng bỏ thừa miếng nào.
Ý cười nồng đậm tràn ra trong đôi mắt Triệu An Ngữ, cô chống tay lên cằm chăm chú nhìn Bạch Kính Xuyên, chốc chốc lại cầm đũa gắp món này món kia đặt vào bát anh.
“Anh ăn thêm món này đi, em phải học rất lâu mới nấu được đó.”
Tay cầm đũa của Bạch Kính Xuyên hơi dừng lại, trước kia Triệu An Ngữ không biết làm nhiều món ăn đến vậy, mỗi lần chỉ nấu được vài món cơ bản, nhưng hôm nay trên bàn đều là những đĩa thức ăn có độ khó vượt xa trình độ của cô.
Cô là vì anh mà cố gắng?
Bạch Kính Xuyên không khỏi xúc động, Ngữ Ngữ của anh ngày một giống cô vợ hiểu chuyện biết chăm sóc chồng rồi.
Sau bữa cơm Bạch Kính Xuyên đảm nhận trọng trách rửa chén, còn Triệu An Ngữ thần thần bí bí đi về phòng, đem chiếc hộp cất sâu trong tủ ra, hai má vì xấu hổ mà đỏ ửng như người say rượu hướng nhà tắm đi tới.
Bạch Kính Xuyên vì vẫn còn giận vợ rửa chén xong đi thẳng về phòng làm việc luôn, tới tận khuya vẫn chưa trở về ngủ. Triệu An Ngữ nằm trên giường thấp tha thấp thỏm, cuối cùng chọn cách vén chăn xuống giường đi tìm chồng.
Đứng trước cửa phòng làm việc, cô hít sâu một hơi lấy động lực rồi giơ tay lên gõ cửa.
Mỗi lần gõ cô đều lắng nghe xem người bên trong có trả lời không? Qua vài phút không thân âm thanh nào phát ra, cô đưa tay chỉnh lại váy ngủ cho trông đỡ hở hang sau đó mở cửa bước vào.
“Anh chưa làm xong việc sao?”
Ngữ điệu mềm mại thu hút ánh mắt của Bạch Kính Xuyên, không ngờ vừa ngẩng đầu tâm trí đã bị cảnh sắc trước mặt chi phối.
Triệu An Ngữ mặc chiếc váy ngủ lụa ren đỏ quyến rũ, với khoảng cách giữa hai người Bạch Kính Xuyên có thể thấy được phần da thịt đầy đặn trắng nõn đến phát sáng của cô.
Yết hầu Bạch Kính Xuyên vô thức di chuyển, dục vọng cứ thế mà trở nên mất kiểm soát, anh thầm mắng bản thân mình không có nghị lực, cố gắng đè nén nói ra câu đuổi người:
“Em về phòng ngủ trước đi, hôm nay anh còn nhiều công văn phải xử lý.”
“Em ngồi đây cùng anh, em hứa sẽ không làm ảnh hưởng đâu.” Triệu An Ngữ khẽ cười vơ tạm một quyển sách liên quan tới chính trị trên bàn, ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện anh mở ra làm bộ chăm chú đọc.
Cô ngồi đây kể cả không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thì Bạch Kính Xuyên cũng khó lòng mà chuyên tâm làm việc được, thân thể đó có biết bao ngon miệng anh là người rõ nhất, đã thế còn trong dáng vẻ tiểu yêu tinh mời gọi thế này, thứ gì đó trong anh từ lâu đã muốn sổ lồng thoát ra rồi.
Bạch Kính Xuyên rít vào một hơi lạnh, cơ thể nóng ran khiến anh khó chịu, đưa tay với lấy điều khiển điều hòa định hạ thêm nhiệt xuống, nhưng không ngờ Triệu An Ngữ lại nhanh tay hơn thành ra lúc này tay anh đang đặt trên tay cô.
“Anh nóng hả, để em.” Đôi mắt Triệu An Ngữ hít lại, giọng nói uyển chuyển dùng tay còn lại đưa lên cầm lấy tay anh bỏ ra, tiếp đến giúp anh hạ vài nhiệt độ.
Trong gian phòng nhỏ luồng khí lạnh ngang với mùa đông tuyết rơi ùa về, mục đích đạt được rồi nhưng tay thì bị Triệu An Ngữ nắm đó không buông, Bạch Kính Xuyên tỏ ra khó xử nói: “Em cứ thế này anh không cầm bút được.”
“Em xin lỗi.” Nghe anh nói vậy Triệu An Ngữ vội vàng buông ra, gương mặt ủy khuất cất lời.
Qua vài phút đồng hồ, lớp vải mỏng manh trên người làm Triệu An Ngữ lạnh đến mặt mày tím tái, hai tay liên tục cọ xát vào nhau để bớt lạnh.
“Em về phòng đi.” Bạch Kính Xuyên thương xót nói.
“Anh ôm em được không? Chân em tê quá không đi được nữa.” Triệu An Ngữ vừa nói vừa giơ hai tay ra, muốn Bạch Kính Xuyên ôm mình về phòng.
Bạch Kính Xuyên không muốn nhưng lại sợ cô sinh bệnh, chẳng còn cách nào khác rời ghế đứng dậy tiến về phía cô khom người ôm cô lên.
Tức khắc cánh tay Triệu An Ngữ vòng qua cổ Bạch Kính Xuyên, cả người áp vào bờ ngực lạnh toát của anh, cánh môi cố tình va chạm với da thịt anh, cô nén cười di chuyển bàn tay men theo cổ tới yết hầu rồi từ từ tiến vào áo anh trêu chọc nụ hoa xuân.
Đáng chết người phụ nữ này muốn anh phát điên sao? Cô từ bao giờ học được cách dụ hoặc thế này?
Bước chân Bạch Kính Xuyên mỗi lúc một nhanh, thậm chí còn bạo lực ném Triệu An Ngữ xuống giường, tức khắc âm thanh kêu la phát ra.
“Anh làm đau em.” Triệu An Ngữ mếu máo xoa lưng mình.
Bạch Kính Xuyên nhanh chóng rời mắt khỏi cô, không một câu quan tâm liền xoay người.
“Chồng ơi em sai rồi.” Triệu An Ngữ vội vàng nhổm dậy vòng tay qua eo giữ Bạch Kính Xuyên lại.
Bạch Kính Xuyên khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Nói xem em sai chỗ nào?”
Triệu An Ngữ thay đổi tư thế chuyển thành vòng qua đứng trước mặt Bạch Kính Xuyên, kéo tay anh lên ôm chặt trong lòng: “Chỗ nào em cũng sai, chuyện lớn như vậy lại đi giấu anh em mất trí rồi.”
Chết tiệt cô đang xin lỗi hay là gài bẫy anh đây?
Theo từng nhịp thở của Triệu An Ngữ, bộ ngực mềm mại dâng cao ma sát vào da thịt Bạch Kính Xuyên làm anh mỗi lúc một khó khăn hít thở.
Tuyến phòng thủ cuối cùng không cánh mà bay, cái gì gọi là cứng rắn, mặt nặng mày nhẹ tức giận ngay lúc này đây đối với Bạch Kính Xuyên đã không còn quan trọng bằng dục vọng nguyên thủy, giọng khản đặc lên tiếng:
“Lần sau không được uống thứ thuốc đó nữa.”
Triệu An Ngữ ngẩn ra, không uống thuốc biết bao giờ mới có em bé?
Bạch Kính Xuyên như nhìn ra suy nghĩ của cô, thần sắc ngạo mạn nói: “Có con hay không chủ yếu dựa vào anh, không có anh em có uống cả đời cũng không có kết quả.”
Triệu An Ngữ lưỡng lự: “Nhưng mà bác sĩ nói thân thể em không tốt, rất khó để thụ thai, nhiều người giống em cũng uống sau một vài năm họ đã sinh ra đứa nhỏ khỏe mạnh.”
“Vậy là em không muốn nghe anh? Ngữ Ngữ em đang thật lòng muốn anh tha thứ sao?” Bạch Kính Xuyên đột nhiên cáu giận đẩy Triệu An Ngữ ra.
“Em không có ý đó.” Triệu An Ngữ lôi kéo Bạch Kính Xuyên, hai bên kẻ xô người níu cuối cùng chuyển thành vật lộn trên giường.
Bạch Kính Xuyên nhìn người phụ nữ lớn mật ngồi trên bụng mình, đáy mặt hiện lên mưu đồ, muốn xem mình cứ mãi không động Triệu An Ngữ sẽ làm gì tiếp theo.
Triệu An Ngữ cúi đầu hôn lên môi Bạch Kính Xuyên, đầu lưỡi phác họa từng đường nét nơi bờ môi anh, dịu dàng thổ lộ: “Em nghe lời anh không uống nữa, Kính Xuyên anh đừng tức giận, hôm qua không được ngủ trong vòng tay anh, em gặp ác mộng.”
Cảm giác châm chích lan tỏa ra từng thớ thịt, Bạch Kính Xuyên ngậm chặt răng gồng mình đè nén, thực ra đêm qua anh cũng chẳng khá hơn cô là bao, một mình một góc cô đơn biết mấy.
“Anh muốn xem biểu hiện của em.” Bạch Kính Xuyên mang theo Triệu An Ngữ nâng người ngồi dậy, ánh mắt thâm sâu nói.
Triệu An Ngữ khẽ cắn vành môi mình, cô hiểu ý Bạch Kính Xuyên ở đây là gì, người đàn ông sắp nghẹn đến nơi này muốn cô chủ động đây mà.
“Không muốn?” Bạch Kính Xuyên chờ đâu có vẻ mất hứng, đặt tay lên eo Triệu An Ngữ muốn bế cô xuống khỏi người mình.
Lời nói thay cho hành động, Triệu An Ngữ gấp gáp hôn Bạch Kính Xuyên đồng thời lôi kéo quần áo trên người anh, đến khi nơi nào đó chỉ còn mỗi tấm vải hình tam giác che chắn, tay đặt trên mép quần run rẩy hồi lâu vẫn chưa dám kéo xuống.
Bạch Kính Xuyên nhàn hạ nằm đó mong ngóng được hầu hạ, tỏ ra tốt bụng thay cô giải quyết chiếc quần.
Lập tức vật bành trướng ngẩng cao đầu đập vào mắt, Triệu An Ngữ hoảng hốt muốn chạy trốn.
“Em trêu ghẹo anh giờ lại muốn rút lui, không đơn giản vậy đâu.” Bạch Kính Xuyên đem Triệu An Ngữ bắt lại, ép cô phải nhận định mình.
Chiếc váy ngủ bị kéo cao qua mông, vì không mặc nội ý cho nên rất nhanh đã bị vật nóng bỏng xâm chiếm, Bạch Kính Xuyên chịu đựng đã lâu lúc này hệt như mãnh thú xổng chuồng, liên tiếp động thân thúc sâu vào hang động tối tăm.
Đôi mắt Triệu An Ngữ mờ mịt, theo từng tiết tấu mà nghênh đón thứ cảm giác tiêu hồn anh đem lại.
Bạch Kính Xuyên hoạt động hết công suất, sức lực cạn kiệt xoay người đem Triệu An Ngữ lên trên, hai tay cố định hông cô dùng sức di chuyển nói:
“Tới lượt em.”
Đang trong hoàn cảnh có thể bị dỗi bất cứ lúc nào, Triệu An Ngữ không có đường lui chống tay lên bụng Bạch Kính Xuyên dùng cách sức ngây ngô của mình, vòng eo uyển chuyển đung đưa.
So với tự mình ra tay, cảm giác mà cô mang đến vô cùng khó tả, Bạch Kính Xuyên hưng phấn giơ tay nắm lấy trái đào trước ngực Triệu An Ngữ vân vê nhào nặn, tới khi nó chín đỏ mới buông tha di chuyển xuống dưới tru du.
Âm thanh thở dốc, tiếng rên rỉ hòa quyện vào nhau, đêm nay không biết hai người đã ân ái qua bao nhiêu lần, liên tục thay đổi cách thức khác nhau chiếm hữu đối phương, đến khi cơ thể mệt nhoài, Triệu An Ngữ nằm trong vòng tay ai đó nhỏ giọng hỏi: “Anh đã hết giận em rồi đúng không?”
“Không có, em nghĩ với từng ấy đã đủ sao?” Bạch Kính Xuyên không tim không phổi đáp.
Ơ…
Hai mắt Triệu An Ngữ mở to, cảm thấy bản thân bị lỗ rồi, bao nhiêu công sức bỏ ra vậy mà mất trắng.
Bạch Kính Xuyên anh quá bỉ ổi rồi.