Triệu An Ngữ biết trong chuyện này bản thân là người có lỗi, nhìn bóng lưng Bạch Kính Xuyên mỗi lúc một xa, cánh môi mấp máy hồi lâu vẫn không thể nào phát ra thanh âm rõ ràng.
Cô đờ đẫn cúi người nhặt tập hồ sơ bệnh án dưới sàn nhà lên nắm chặt trong tay, đầu óc hỗn độn không biết phải làm sao? Từ ngày hai người xác định quan hệ đến giờ, đây là lần đầu cô thấy ánh mắt thất vọng đó của anh, một người luôn nhiệt tình tự nhiên sinh ra lạnh nhạt chắc hẳn phải rất đau lòng về đối phương.
Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ, sợ Bạch Kính Xuyên không còn quan tâm cô nữa, sợ anh sinh ra xa cách với mình.
Đêm đã về khuya căn phòng ấm áp ngày nào giờ trở nên quạnh vắng, Triệu An Ngữ ngồi bên mép giường lặng lẽ đếm thời gian trôi, mà người nào đó sau nhiều giờ vắng mặt, không chịu được cảnh giường đơn gối chiếc nhẹ bước quay về phòng.
Bạch Kính Xuyên đứng trước cửa phòng đảo mắt qua gương mặt Triệu An Ngữ rồi nhanh chóng rời đi, phần nhiệt tình trước kia đã chẳng còn, không nói chẳng rằng xem cô như người xa lạ, cứ thế đến bên giường cởi bỏ dép đeo trong nhà, ở nơi vách tường nằm xuống quay lưng lại với vợ.
Hai tay Triệu An Ngữ xiết chặt vào nhau, vành môi bị cắn đến nỗi trầy xước, cô hơi di chuyển cơ thể ngoái đầu nhìn về đằng sau, hơi thở nặng nề của Bạch Kính Xuyên khiến cô có thể khẳng định anh vẫn còn thức.
“Kính Xuyên em biết hiện giờ có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được chuyện em đã giấu diếm anh, nhưng em vẫn muốn cho anh biết, nguyên nhân em không nói ra không phải vì em thiếu tin tưởng anh, mà là không nỡ để anh cùng em buồn lòng.”
Giọng của Triệu An Ngữ rất nhỏ cũng rất dịu dàng, như một cơn gió mùa xuân thổi đến bên tai Bạch Kính Xuyên.
Đôi mắt anh mở to nhưng lại thiếu mất một phần rực rỡ.
Quả thực chung sống càng lâu càng thấu hiểu đối phương, đúng là Bạch Kính Xuyên sinh giận dỗi với Triệu An Ngữ phần lớn vì anh cho rằng cô không tin tưởng vào lời hứa của mình, sợ khi anh biết được cô khó mang thai sẽ đâm ra ghét bỏ.
Nhưng cô chẳng lẽ vẫn chưa cảm nhận được đối với anh cô quan trọng hơn tất cả, anh không đáng để cô chia sẻ phiền muộn sao? Mà phải tự gánh chịu một mình?
Cùng người mình yêu sinh con đẻ cái là mong ước của tất cả những cặp đôi yêu nhau, tuy nhiên anh hiểu được con cái là món quà ông trời ban tặng, nếu như vợ chồng bọn họ không có được âu cũng là cái duyên cái số, chứ không nhất thiết bắt cô làm đủ trò đủ tội, chịu đau đớn tinh thần lẫn thể xác chỉ để có được mụn con.
Triệu An Ngữ nói xong trông chờ hồi lâu vẫn không thấy Bạch Kính Xuyên có phản ứng gì, thở dài một hơi chán trường sau đó theo anh nằm xuống giường.
Cô nằm nghiêng người đôi mắt lần lượt nhìn cái ót tròn trịa của anh, rồi tới bờ vai rộng, cuối cùng dừng lại ở vòng eo rắn chắc.
Triệu An Ngữ nhung nhớ hơi ấm vòng tay anh mang lại, bất chấp khả năng bị người nào đó cự tuyệt nhích tới gần, mặt áp vào lưng anh đồng thời cánh tay nâng lên vòng qua eo ôm lấy anh.
Cô nhận thấy cùng với hành động của mình cơ thể Bạch Kính Xuyên bất chợt trở nên cứng đờ, khác với suy nghĩ ban đầu tuy anh không đáp lại nhưng cũng không đẩy cô ra, cứ thế giả bộ như đang ngủ để mặc cô ôm mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Triệu An Ngữ giật mình khỏi cơn ác mộng, người bên ngối đã chẳng còn ở đó, cô vụt trở dậy vội vã đi khắp nhà tìm kiếm, tới khi nhìn thấy phần bữa sáng dành cho mình đặt trên bàn mới nhận ra Bạch Kính Xuyên đã đi làm từ lúc nào không hay.
Người đàn ông này mặc dù đang mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng sự quan tâm chăm sóc hàng ngày vẫn không hề thuyên giảm, khóe môi Triệu An Ngữ thoáng cười cụp mi lê bước quay về phòng ngủ.
Trên đường tới doanh trại Bạch Kính Xuyên mang tâm thế người được dỗ dành thần sắc chẳng tốt đẹp là bao, khắp cơ thể tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo khiến người khác không dám bước tới gần, cũng chẳng dám mở miệng hỏi han.
Lâm Tường sau nhiều lần nhìn vào gương chiếu hậu dò ý, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ, thà rằng bớt đi một câu cuộc đời an ổn, còn hơn tọc mạch mang họa vào thân.
Hết cả nửa buổi Bạch Kính Xuyên chỉ ngồi im trong phòng, hết liên tục chà đạp bàn phím máy tính rồi lại ngẩn ngơ nhìn mây trời.
Giờ cơm trưa Lâm Tường xách theo một hộp đựng cơm màu hồng đậm vào phòng, mong chờ thứ trên tay mình có thể làm cơ mặt Bạch Kính Xuyên giãn ra.
“Tư lệnh cơm trưa phu nhân chuẩn bị cho ngài.” Lâm Tường nói rồi đặt hộp cơm xuống trước mắt Bạch Kính Xuyên.
Hai từ phu nhân lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Kính Xuyên, anh đưa tầm mắt đặt trên hộp cơm, khí sắc dần dần khó coi hơn: “Cô ấy về rồi?”
“Dạ vâng, phu nhân đưa xong thì ngồi vào xe rời đi rồi, tôi có hỏi thì nhận được câu trả lời công ty còn có việc quan trọng cần phải xử lý gấp.” Lâm Tường ngây ngốc thuật lại.
Đôi lông mày Bạch Kính Xuyên nhíu chặt, Triệu An Ngữ em được lắm, thành ý của em chỉ đến thế thôi sao?
Vệ binh đâu có cấm cô vào doanh trại?
Bạch Kính Xuyên cho rằng ít nhất cô cũng phải tận tay đem cơm vào cho anh? Đằng này lại nửa vời, cô nghĩ với bữa trưa thế này là xong chuyện? Anh không dễ dãi vậy đâu.
“Đem đi.”
“Cậu không nghe tôi nói?”
Thanh âm Bạch Kính Xuyên nhàn nhạt cất lên, Lâm Tường đơ luôn rồi, anh ta không hiểu thủ trưởng mình nói cái gì nữa, cho đến khi ngữ điệu trầm thấp kia phát ra lần nữa, anh ta mới thông não vội vàng cầm lấy hộp cơm.
“Cậu ta hôm nay làm giá không đi căng tin ăn sao?” Đúng lúc này Nguyễn Đông Nam hớn hở đi tới, thấy Lâm Tường xách cơm từ phòng Bạch Kính Xuyên đi ra tò mò hỏi.
“Tư lệnh không muốn ăn bảo tôi…” Lâm Tường chưa kịp nói hết ý đã bị Nguyễn Đông Nam cướp lấy hộp cơm chặn họng: “Ồ cũng ngon đấy, cậu ta không ăn để tôi.”
Nguyễn Đông Nam mở nắp hộp ra xem, thấy trong đó toàn mấy món ăn kiểu gia đình, thèm khát chiếm làm của riêng.
“Nhưng mà.” Lâm Tường hơi e ngại, anh ta cũng là người tinh ý nhận ra Bạch Kính Xuyên và Triệu An Ngữ có chuyện gì đó không vui nên mới chê cơm vợ nấu, định xách hộp cơm này để vào phòng mình chờ tới lúc tư lệnh nguôi giận hỏi đến còn có cái mà đưa, nhưng giờ Nguyễn Đông Nam cứ thế lấy đi, anh ta biết phải làm sao đây?
“Nhưng nhị cái gì, tôi đi trước.” Nguyễn Đông Nam không nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Tường, tay vỗ vai anh ta sau đó xoay người tung tăng xách hộp cơm hồng đậm khuất sau hàng cây phi lao.
Bạch Kính Xuyên chưa quá mười phút đã thấy hối hận, mặt dày gọi Lâm Tường đem cơm trả lại cho mình, nhưng câu trả lời nhận được là Nguyễn Đông Nam đã lấy mất, anh bực dọc phi thẳng đến phòng anh ta đòi nợ.
“Trung đoàn trưởng Nguyễn ai cho cậu động vào đồ của tôi?” Bạch Kính Xuyên đằng đằng sát khí giật lấy đồ trong tay Nguyễn Đông Nam.
Nguyễn Đông Nam cố gắng nuốt hết chỗ cơm trong miệng, nhướng mày nói: “Trời đánh tránh miếng ăn, cậu chê không ăn thì cho tôi cũng được chứ sao?”
“Không được?” Bạch Kính Xuyên nghiến răng trả lời.
“Cậu ích kỷ vừa thôi.” Nguyễn Đông Nam như đứa trẻ bị cướp mất món đồ yêu thích, đứng dậy nổi đóa.
“Khi xưa cậu chê Trịnh Hải Thu đấy còn nhớ không? Thế mà có cho người khác đâu.” Bạch Kính Xuyên nhòm vào trong hộp, phần cơm cùng thức ăn đầy đặn qua cái miệng tham lam của Nguyễn Đông Nam nay đã vơi đi đáng kể, oán khí ngút trời chế nhạo.
Nguyễn Đông Nam thẹn quá hóa giận gắt gỏng: “Cũng chẳng ngon cái gì, cậu đừng quá đáng.”
Đồ vợ anh vất vả làm ra mà cậu ta dám chê bai? Bạch Kính Xuyên trừng mắt cảnh cáo người trước mặt: “Cậu có tin tôi mổ bụng cậu không?”
Hai người đàn ông uy quyền, không ngờ lại có ngày vì một hộp cơm mà sinh ra đấu khẩu không ai nhường ai, cho tới lúc Bạch Kính Xuyên mang Trịnh Hải Thu ra uy hiếm, dáng vẻ Nguyễn Đông Nam mới bớt hung hăng.
“Cậu bỉ ổi vừa thôi, không cãi thắng thì giở trò hả?”
Bạch Kính Xuyên khinh bỉ cười khẩy, tiếp theo ngông nghênh cất bước.
Nguyễn Đông Nam ôm cục tức trong bụng thời gian dài, rồi được Lâm Tường thông não mới vỡ lẽ.
“Cậu có cách nào giúp tôi trả cho tên thù dai đó không?” Mặt Nguyễn Đông Nam méo xệch, biết bữa trưa tình yêu vợ cậu ta làm anh có gan bằng trời cũng không dám động vào, giờ thì hay rồi sợ rằng nuốt không trôi mà nhả ra cũng chẳng được.
Lâm Tường bật cười: “Cách tôi đưa ra Trung đoàn trưởng làm theo được không?”
Thuộc hạ của Bạch Kính Xuyên tính cách ác độc cũng giống y hệt, Nguyễn Đông Nam cười ngượng lắc đầu: “Thôi ăn đã ăn rồi, coi như nợ cậu ta bữa cơm vậy.”
Bạch Kính Xuyên khoanh tay đứng bên cửa sổ, người thì ở đây rồi nhưng tâm tư lại chạy đến chỗ nào đó.
Biết là đàn ông không nên hẹp hòi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô cả ngày uống mấy thứ thuốc đắng chát kia vào người, anh lại không nhịn được mà giận cô.
Giận cô cố chấp, giận cô khổ sở mà cũng giận cả chính mình cả ngày nhắc đến chuyện con cái, tạo áp lực cho cô.