– Chuyện đó……em giữ bí mật được không?
Kai thất vọng
– Nếu em không muốn nói cũng không sao!! Anh tin em mà.
– Cảm ơn anh! – nó buồn
– Không sao.
~ Tối hôm đó ~
Nó chằn chọc suy nghĩ mãi. Không biết có nên nói cho anh ý sự thật, chẳng lẽ lừa dối anh ấy mãi. Nhưng chốt cho cùng cũng là lỗi của hắn, nó cáu
– Này, cái anh kia, chỉ biết ăn với nằm thôi à! Còn không mau đứng dậy giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
– Cô đang nói tôi đấy à? – hắn chỉ
– Chứ còn ai nữa, không lẽ tôi chỉ con milu ngoài kia.
Không quan tâm, hắn tiếp tục nghe nhạc. Tức giận, nó phá
– Này, có nghe không hả? Đồ hâm, đồ dở hơi kia…
– Cô bị điên à! – hắn quát
Nó ngó lơ
– Ơ hình như mình nghe thấy ai quát. Chắc con milu bên hàng xóm. Mặc kệ nó đi.
Bước vào phòng lẩm bẩm
– Đúng là mồm miệng con trai, hồi bị mình đuổi ra khỏi nhà thì ghê lắm, năn nỉ, à à ” xin hãy cho tôi ở lại ” sao bây giờ không nói nữa đi…Hứ
~ Sáng hôm sau ~
Hôm nay chủ nhật, nó tranh thủ đi chợ mua ít đồ. Vừa bước ra khỏi nhà thì bị hắn gọi lại
– Này con thỏ chân ngắn chậm chạp kia.
– Mới nói cái gì hử!
– Tôi gọi cô đấy. Đi chợ thì mua ít đồ cho tôi
Nói rồi hắn đưa tờ giấy. Nó đọc mà chóang, quá nhiều thứ.
– Anh định mua lương thực với đồ dùng 1 năm à. Nhiều thế!!
– Không nhiều đâu.
– Vậy anh đi mua đi, tôi không rảnh ha!
~ Trên đường ~
Nó hớn hở xách cái dỏ đi chợ, quay lại nhìn hắn nó trêu:
– Này anh kia sao đi sau tui hòai vậy? Mê tôi hả?
– Mê cái đầu cô.
Nói rồi hắn vượt lên trên. Không chịu thua nó cũng vượt lên. Tưởng thế mà hắn bỏ cuộc, hắn vượt lên theo nó.
Cả 2 cứ chạy đi như vậy cho khi đến chợ.
Nó thở hổn hển
– T…..t….tôi…….đ…đến trước.
– C….còn….lâu….tôi đến trước.
– Đồ trẻ con.
– Con nít.
– Hứ..