Lý Nhược Hy vẫn đang tập nhảy thì nhận được một loạt tin nhắn, âm thanh thông báo đang làm phiền cô. Vì thế cô ngừng lại rồi đọc tin nhắn.
Đây là số điện thoại lạ nhưng lại xưng là Hạ Khánh Liên. Tin nhắn có chứa một loạt video và hình ảnh mà Mộ Dung Hãn bên cạnh cô ta. Thậm chí bọn họ còn chạm môi nhau. Cô ta cũng gửi gắm thông qua lời nói: “Cô không phải đối thủ của tôi.”
Lý Nhược Hy cũng định cho qua nhưng cuối cùng thì lại không nhịn được mà tới tìm Mộ Dung Hãn.
Người đầu tiên khi Lý Nhược Hy nhìn thấy sau khi mở cửa lại là anh Nhạn, dường như bọn họ đang ngồi ở sofa nói chuyện với nhau nên cô lại có ý định rời đi.
Mộ Dung Hãn đã nhìn thấy cô nên gọi lại:
– Nếu như em tới nói về chuyện mấy tấm ảnh kia của Hạ Khánh Liên thì cứ ở lại.
Lý Nhược Hy khá bất ngờ, sao anh ấy lại biết hay như vậy?
Anh Nhạn nhanh chóng giải thích:
– Cô ta đã mua tin để đăng hết chúng lên rồi.
Lý Nhược Hy có thể cảm nhận được Mộ Dung Hãn đang rất mệt mỏi.
Anh nhíu mày rồi thở dài, lười biếng dựa vào lưng ghế rồi cố gắng giải thích cho Nhược Hy biết.
– Đó chỉ là những hình ảnh từ rất lâu về trước, có lẽ là cô ta muốn phá hoại.
Vì thái độ thờ ơ này của anh nên cô mới sinh ra nhiều luồng suy nghĩ khác nhau, có khi nào là do anh ấy không mặn mà giải thích cho cô biết vì nó vốn dĩ là sự thật hay là do anh quá tin tưởng cô đây?
Lý Nhược Hy thắc mắc nên hỏi thêm:
– Vậy bây giờ các anh định làm gì?
Vì Mộ Dung Hãn đang rất đau đầu nên Nguyễn Nhạn lập tức trả lời:
– Bây giờ chỉ còn cách tìm một tin tức khác để đề lên hoặc tổ chức họp báo công khai hai đứa là vợ chồng, đó chỉ là quá khứ mà thôi, hơn nữa những hình ảnh đó không quá nổi bật nên sẽ nhanh chìm thôi. Chỉ là dạo này An Mỗ dính dáng không ít lùm xùm nên khó nén xuống lắm.
Lý Nhược Hy suy nghĩ một lát, cô nhanh chóng đi lại chỗ của Mộ Dung Hãn rồi ngồi xuống, dứt khoát nói:
– Nếu như Dung Hãn không phiền thì công khai chúng em là vợ chồng đi.
Mộ Dung Hãn khá bất ngờ, anh còn nghĩ rằng cô ấy sẽ chọn cách khác chứ có chết cũng không công khai mối quan hệ của họ chứ, hay là từ ban đầu anh đã mặc định cho cô suy nghĩ đó. Đúng là anh bất cẩn thật rồi.
Mộ Dung Hãn nhìn anh Nhạn rồi nói:
– Anh cho em với cô ấy chút không gian riêng nhé.
Nguyễn Nhạn gật đầu rồi rời đi, ngay sau khi anh ra ngoài cửa thì gặp Lương Hoài. Lương Hoài cũng rất tự tin mà đưa ra đề nghị với Nguyễn Nhạn.
– Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Trong phòng của Mộ Dung Hãn, Lý Nhược Hy vẫn ngồi bên cạnh chồng mình, thời gian này có lẽ anh ấy rất mệt mỏi, thậm chí tối qua anh ấy còn không về nhà.
Lý Nhược Hy rất biết ý, nhẹ nhàng hỏi anh:
– Anh thật sự không có gì với cô ấy chứ?
Mộ Dung Hãn im lặng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi ôm chặt cô vào lòng mà nói:
– Nhược Hy, anh biết là em cũng lo sợ, nhưng thật sự thì anh cùng cô ta không có bất cứ mối quan hệ gì ngoài đồng nghiệp. Từ lúc kết hôn với em thì anh đều giữ khoảng cách với nữ giới mà.
Lý Nhược Hy gật đầu, cô mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào lưng của anh như đang an ủi vậy.
Mộ Dung Hãn lười biếng đặt cằm mình lên hõm vai của cô. Bỗng nhiên Lý Nhược Hy cảm thấy gáy mình của mình hơi lành lạnh.
– Dung Hãn, sao anh cắn em, đau lắm đó.
Mộ Dung Hãn thế mà thật sự cắn cô kìa, anh ấy cắn còn khá đau, chẳng lẽ muốn trút giận hay sao?
Anh cười vô tội rồi vẫn ôm chặt cô, thậm chí còn lay lay người của cô như đang muốn hờn dỗi, ăn vạ vậy.
– Cắn em thật thích, nếu như được ăn thì lại càng thích hơn.
– Anh, anh thật vô sỉ mà.
Lý Nhược Hy đúng là cạn lời, ngay cả khi cô nói như vậy thì Mộ Dung Hãn vẫn rất tự tin mà còn cắn cô thêm một lần nữa.
***
Buổi chiều, Nguyễn Nhạn nhắn tin cho Mộ Dung Hãn sau khi từ chối nói chuyện cùng với Lương Hoài:
– Dung Hãn, cậu nên chú ý tới trợ lý mới của cậu. Nếu cần có thể liên lạc với tôi.
Mộ Dung Hãn đọc được tin nhắn thì nhanh chóng nhắn lại:
– Được.
Ngay khi đó, Lương Hoài mang theo một cốc cà phê vào phòng anh rồi nói:
– Mộ tổng, tôi thấy anh khá mệt nên tôi mang cho anh một chút cà phê.
Mộ Dung Hãn vẫn luôn cho rằng chắc chắn Lương Hoài không dám làm chuyện gì với anh ở công ty, hơn nữa anh cũng muốn mạo hiểm xem anh ta muốn làm gì nên mạnh dạn uống cà phê mà cậu ta đưa.
Lương Hoài rất mong chờ việc này nhưng biểu hiện rất tốt, trên gương mặt đều không thể hiện sự bất thường nào.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Nếu như Nguyễn Nhạn không làm thì để Nhuyễn Nhạn khác làm vậy.”
Mộ Dung Hãn vẫn thấy anh ta đứng đó nên chủ động hỏi:
– Còn chuyện gì không?
Lương Hoài liền đáp:
– Cô Hạ Khánh Liên đang đợi ngài bên ngoài ạ.
Mộ Dung Hãn gật đầu:
– Cho cô ta vào, cậu ra ngoài đi.
Ngay khi Hạ Khánh Liên được cho vào phòng thì cô ta chạy rất nhanh tới chỗ của Dung Hãn, đầu tiên cô ta đặt túi xách xuống rồi chủ động cưỡng hôn Mộ Dung Hãn.
Mộ Dung Hãn ngay tức khắc đẩy ngã cô ta ra rồi trách mắng:
– Cô điên rồi.