– Cô điên rồi.
Mộ Dung Hãn lau sạch môi của mình, thậm chí anh còn chạy vào nhà vệ sinh để rửa sạch mặt, đánh răng.
Lúc trước anh cùng cô ta đóng một vài cảnh quay thân mật cũng chỉ là vì nghiệp vụ, bây giờ không liên quan gì nên anh vô cùng chán ghét.
Hạ Khánh Liên vẫn đợi Mộ Dung Hãn, vì anh đang trong nhà vệ sinh, cửa lại khoá trái nên cô ta không vào cùng được. Nếu không chắc cô ta bám anh tới chết mất.
– Sao cô còn chưa đi? Mau rời khỏi đây đi.
Hạ Khánh Liên chưa bao giờ thấy phản ứng mãnh liệt của anh ấy như vậy bao giờ nên hơi hụt hẫng, nhưng vì chuyện lớn nên cô ta đành mặt dày vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Mộ Dung Hãn ra sức vùng vẫy nhưng thân thể dường như là mềm nhũn, phải chăng là do anh vừa uống cốc cà phê kia?
– Là cô cùng Lương Hoài dở trò?
Hạ Khánh Liên cười nhếch, cô ta đáp lại:
– Vậy thì sao?
Nhân lúc anh không còn đủ tỉnh táo, chân tay loạng choạng thì Hạ Khánh Liên liền đẩy anh lên giường lớn. Tư thế này của họ vô cùng ám muội, tất cả đều bị chiếc camera siêu nhỏ trên túi xách của cô ta ghi lại.
Ngay khi quần áo hai người họ xộc xệch thì Lý Nhược Hy cùng với Lương Hoài bước vào.
Lý Nhược Hy gọi tên anh vì không thấy anh trong phòng.
– Dung Hãn, anh ở đâu? Gọi em đến… là có việc gì?
Giọng nói yếu dần đi khi Lý Nhược Hy lại bắt gặp hình tượng kia, Hạ Khánh Liên đang đè lên người của Dung Hãn, tư thế vô cùng ái muội. Tạm thời, Lý Nhược Hy chưa định hình được vấn đề nên lùi lại phía sau vài bước.
Hạ Khánh Liên biết có người vào nên cố tình biến không gian trở nên hỗn loạn hơn.
– Dung Hãn, đừng mà, em nhột quá.
Mộ Dung Hãn bị cô ta bịt miệng lại nên anh không thể thanh minh được câu nào. Chân tay đều mềm nhũn vì tác dụng của thuốc nên chẳng thể kháng cự với cả một cô gái yếu đuối.
Lương Hoài đi theo sau Nhược Hy nhưng bây giờ mới xuất hiện, anh ta liền công kích.
– Nhược Hy, cô sao vậy? Hay là chúng ta nên dành thời gian riêng cho họ đi.
Lý Nhược Hy đứng im, hai bàn tay cô nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt hận thù nhìn hai người họ. Không muốn mình chịu thiệt thòi, Lý Nhược Hy vung tay của Lương Hoài khỏi cổ tay mình rồi tiến vào đẩy Hạ Khánh Liên ra.
– Hạ Khánh Liên, chị bị điên rồi.
Mộ Dung Hãn vẫn nằm im ở trên giường, toàn thân khó khăn lắm mới ngồi dậy được để giải thích với cô:
– Anh bị gài bẫy, Lý Nhược Hy, em phải tin anh.
Lương Hoài chỉ đứng ở ngoài xem kịch nhưng Hạ Khánh Liên thì khác, cô ta cố gắng ngồi dậy sau khi bị Lý Nhược Hy đẩy ngã rồi lại thêm dầu vào lửa:
– Anh bắt cô ấy tin chúng ta từng hôn nhau thân mật, muộn chút nữa thì cái gì cần làm cũng đều đã làm hay sao?
Lý Nhược Hy bật khóc:
– Anh nói xem em phải tin anh như thế nào đây?
Trước khi Mộ Dung Hãn giải thích cho cô hiểu thì anh đuổi hai người dư thừa kia khỏi phòng của mình.
– Hai người đi ra khỏi phòng tôi đi.
Giọng nói của anh yếu ớt hẳn đi nhưng vì hai người kia vẫn chần chừ nên anh dùng hết những sự giận dữ để đổ lên câu ra lệnh.
– Ngay lập tức.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy.
Mộ Dung Hãn không biết nên giải thích cho cô từ đâu nữa nên ngập ngừng nói:
– Anh không có làm gì có lỗi với em, là cô ta đã cùng với Lương Hoài…
– Im đi.
Lý Nhược Hy lập tức ngắt lời của Mộ Dung Hãn, cô không muốn nghe anh giải thích vì tất cả những gì cô quan sát thấy là hai người họ ở cùng nhau, thậm chí anh còn không phản đối sau những câu nói và hành động xấu hổ kia của Hạ Khánh Liên nữa. Anh bắt cô tin anh, vậy cô phải lấy cái gì để tin?
– Người ta nói không hề sai, trăm nghe không bằng một thấy. Tới bây giờ tôi mới biết bộ mặt thật của anh đấy, Mộ Dung Hãn. Chúng ta chấm dứt đi.
Lý Nhược Hy nói xong thì lập tức rời đi, cô không hề nuối tiếc hay vấn vương gì, thậm chí còn chẳng nhìn mặt của anh, chẳng thèm nghe anh giải thích.
Mộ Dung Hãn đau đớn, anh nằm trên giường, dùng tay che kín mắt để tránh xa hiện thực này.
Trong thân thể bắt đầu sinh phản ứng sinh lý kỳ lạ, anh không còn cách nào khác là chạy vào nhà vệ sinh rồi xối xả nước lạnh khắp thân thể của mình.
– Chết tiệt.
Trong khoảnh khắc đau đớn, buồn tủi và bất lực nhất, Mộ Dung Hãn vẫn chưa thể cải thiện được bất cứ thứ gì, thậm chí mọi thứ còn rối tung lên.
***
Lý Nhược Hy lau sạch nước mắt, cô trở về phòng tập của mình. Sau rất lâu, cô mới dám nói chuyện với Bế Niên Hạ. Anh ấy cũng vừa mới đến, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Nhược Hy đã đưa ra đề nghị:
– Bế Niên Hạ, em muốn nhờ anh một việc.
Bế Niên Hạ thấy cô vô cùng nghiêm túc, mắt lại sưng đỏ như vừa mới khóc nên anh cũng rất tập trung nghe cô nói:
– Ừm, em nói đi.
Lý Nhược Hy không muốn tốn thêm thời gian nên lập tức đáp:
– Anh giúp em giúp em đưa cho Mộ Dung Hãn lá thư này.
Bế Niên Hạ không biết trong lá thư là gì, càng không hiểu vì sao cô ấy không đưa trực tiếp cho Dung Hãn mà phải thông qua anh cơ chứ? Nhưng vì lý do cá nhân nên anh cũng không xoáy sâu vào.