Trên đường lớn, Mộ Dung Hãn lái xe moto rất nhanh. Bây giờ đã là buổi đêm, thành phố cũng yên tĩnh hơn rất nhiều nhưng trong lòng anh thì như sóng ngầm vậy.
Anh nhớ lại từng câu từng chữ mà Lý Nhược Hy viết trong lá thư:
– Dung Hãn, em biết mỗi người có tình cảm riêng mà không thể cưỡng cầu, nếu như anh thật sự yêu ai đó thì cứ đến với người đó đi. Em sẽ thành toàn, cũng đã chuẩn bị tâm thế cùng anh diễn vai vợ chồng hạnh phúc trước người nhà, nên anh yên tâm nhé. Thời gian này, em sẽ ra ở riêng, anh cũng đừng lo lắng quá, dù sao em cũng đã quen rồi.
Mộ Dung Hãn không hiểu càng không muốn hiểu suy nghĩ của Nhược Hy, bọn họ từng nói yêu nhau như thế, cùng nhau trải qua bao nhiêu ngọt bùi nhưng chỉ vì một chút sơ sẩy mà lại mất tin tưởng ở nhau. Có trách thì trách anh suy nghĩ quá bồng bột nên mới để bọn người xấu kia tự tung tự tác như vậy.
Nếu như anh không cho phép Hạ Khánh Liên vào phòng, nếu như anh không cho Lương Hoài tiếp cận mình, thì liệu mọi chuyện có khác hay không?
– Nhược Hy, tại sao em không nghe anh giải thích? Tại sao em lại không thể trực tiếp đưa lá thư kia cho anh mà phải thông qua một người khác, tại sao chứ?
Tâm trạng của Mộ Dung Hãn ngày một tệ hơn, anh lái xe với tốc độ ngày một nhanh hơn, dứt khoát hơn. Vì trên đường cũng khá vắng người nên anh càng chủ quan.
Phía trước anh là một ông cụ nhặt ve chai, tầm mắt của Mộ Dung Hãn lập tức tối sầm lại sau đó, anh đã đâm vào cột điện đường để tránh người khác.
Trước khi tầm mắt thu lại, Mộ Dung Hãn vẫn luôn nhớ tới Lý Nhược Hy. Máu của anh đã nhuốm hết một mảng xung quanh đầu, dù anh đã đội mũ bảo hiểm rất an toàn nhưng vẫn bị thương khá nặng, chứng tỏ lực đạo phản lại nó mạnh như thế nào rồi.
Tiếng xe cấp cứu kêu lên không lâu sau, Mộ Dung Hãn được đưa tới bệnh viện. Lý Nhược Hy và người nhà anh cũng nhận được điện thoại tới bệnh viện để nhận bệnh nhân.
Bà nội Bùi chạy tới, bà đi không được nhanh, tinh thần lại không ổn định nên tốc độ đi khá chậm, Mộ Dung Kiên sốt sắng nên chạy đến chỗ Lý Nhược Hy rồi hỏi:
– Nó thế nào rồi?
Lý Nhược Hy nhìn thấy bố mẹ chồng cùng với bà nội ở đó không xa thì liền đứng lên, cô đang rất lo lắng lại hoang mang nên lắp bắp trả lời:
– Dung Hãn, anh ấy vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Mẹ của anh – Lê Như Hoa khóc lóc hỏi thêm:
– Tại sao thằng bé lại gặp chuyện xui xẻo này cơ chứ?
Bà nội Bùi vì quá sốc mà không nói được câu nào, bà ngồi xuống ghế chờ mà miệng nam mô cầu trời cầu phật cho Mộ Dung Hãn qua khỏi.
Lý Nhược Hy nhìn thấy họ như vậy thì không khỏi hối hận, cô cũng có một phần trách nhiệm trong việc này.
Bác sĩ bước ra hành lang rồi thông báo.
– Tôi cần làm phẫu thuật gấp, máu tích tụ ở não quá nhiều.
Vì bác sĩ và người Mộ gia quá thân thiết nên đều bỏ qua màn chào hỏi mà vào luôn vấn đề chính. Bác sĩ nói thêm:
– Dung Hãn nhóm máu A, người nhà ai có nhóm máu A và O thì lập tức đi lấy máu, đề phòng cậu ấy mất máu quá nhiều.
Thật không may, người nhà của Mộ Dung Hãn chỉ có mình bà nội là nhóm máu O, bố mẹ anh đều là AB nên không thể truyền được. Bà nội tuổi đã lớn nên cho dù có cùng nhóm máu thì không vẫn thể truyền được cho anh ấy.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì từ đằng sau bước lên trước mà nói:
– Vậy để con đi lấy máu, con nhóm máu O.
Người nhà yên tâm, bố mẹ anh cũng vì thế mà vui mừng không xiết, Lê Như Hoa cầm tay cô rồi nói:
– May quá, nhanh đi đi con.
Trong lúc Mộ Dung Hãn đang được bác sĩ chuẩn bị các khâu phẫu thuật thì Lý Nhược Hy đang ngồi để y tá lấy máu.
Lý Nhược Hy nghĩ đến tính mạng của anh thì cô lại không thể nhịn được mà nói với chị y tá:
– Chị y tá, chị cứ lấy nhiều nhất có thể đi, tôi sợ anh ấy mất máu quá nhiều lại không có nguồn dự trữ.
Chị y tá hiểu vấn đề nhưng nghiệp vụ y tế không cho phép, chị ấy giải thích:
– Cô cứ yên tâm, tôi chỉ có thể lấy nhiều nhất của cô là 350ml nhưng bệnh viện cũng có dự trữ mà.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì yên tâm hơn.
Trong quá trình phẫu thuật, bọn họ thấy bác sĩ phụ tá có ra ngoài một lần để đi lấy thêm thuốc theo chỉ định. Lý Nhược Hy vẫn cùng bà nội ngồi im để cầu trời cầu phật. Bố mẹ chồng của cô thì ngó nghiêng rồi lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau một khoảng thời gian dài, bác sĩ phụ trách chính cũng bước ra rồi thông báo:
– Cậu Mộ qua cơn nguy kịch rồi, tạm thời chúng tôi sẽ chuyển vào phòng hồi sức rồi sẽ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà cứ yên tâm. Cậu ấy cũng không mất máu quá nhiều nên tạm thời chưa cần truyền máu.
Mộ Dung Kiên vỗ vai bác sĩ rồi cảm ơn:
– Tốt lắm, cảm ơn bác sĩ nhiều.
Bác sĩ cũng chỉ gật đầu rồi nói:
– Đây là trách nhiệm của chúng tôi.
Cuối cùng, Mộ Dung Hãn cũng được chuyển vào phòng hồi sức, vì sức khoẻ của anh khá yếu, lại mới phẫu thuật nên chưa ai được vào thăm.
Khi đã ổn định, Lý Nhược Hy quyết định nói:
– Bà nội, cha mẹ.
Bà nội cùng với bố mẹ chồng cô liền ngoảnh lại nhìn cô, Lý Nhược Hy lập tức quỳ xuống rồi dập đầu hối lỗi:
– Bà nội, bố mẹ, là do con nên anh ấy mới gặp tai nạn.